Cò vẫn đánh giá thấp quá thấp sự xuất sắc của người đàn ông của mình.
Thậm chí cô còn hoài nghi, bản thân vốn sở hữu ký ức nữ đế của kiếp trước, cho dù cởi bỏ tất cả có lẽ cũng không hẳn là đối thủ của anh.
Cô không những không đố kỵ, ngược lại còn trở nên hưng phấn.
Mắt nhìn người của bản thân đúng là quá tốt.
Đôi mắt đẹp mê hồn của cò tràn đầy sự kiêu ngạo.
Lúc này.
Từ Thu Nhạn đã tuyệt vọng tới cực điểm.
Lời cầu cứu của của bà ta vậy mà như đá chìm đáy biển.
Bà ta hiện giờ không gào thét mắng chửi nữa, chất vấn tâm tư của mấy người Tiêu Nhã, Ngụy Vận Hoa nữa.
Trong đầu bà ta chỉ còn lại một suy nghĩ, phải sống sót.
Muốn tháo chạy.
Bỗng nhiên.
Một sự phấn khích lóe lên trong đôi mắt già cỗi của bà ta.
“Môn phù không gian!”
Đây là bảo vật duy nhất bà ta có được từ gia tộc của mình.
Những năm này vẫn luôn được đặt trong nhẫn không gian của bà ta.
Chưa từng sử dụng qua.
Coi như một hoài niệm của bản thân đối với gia tộc lạnh nhạt nhưng cũng vô cùng huy hoàng kia.
Bà ta cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ phải dùng tới vật này.
Môn phù không gian là một trong những tấm phù triện quý
giá nhất trong hàng vạn loại phù trên thế giới, có lẽ chỉ có phù thời gian- mở ra lối đi xuyên qua thời gian cùng phù luân hồi, có thế khống chế vận mệnh của quá khứ, hiện tại và tưong lai là có giá trị cao hơn nó.
Đương nhiên lá phù không gian này của bà ta là loại thuộc cấp thấp nhất.
Cho dù như vậy nó cũng là một bảo vật xa xỉ vò giá.
Bởi nó có thể dùng để cứu mạng.
Khi phù ấn bị xé nát sẽ xuất hiện một cánh cổng không gian,
lập tức dịch chuyển bản thân tới tầng võ khác.
Tuy nhiên.
Khoảnh khắc đầu tiên khi bà ta lấy ra môn phù không gian, bà ta không hề hay biết Tô Minh đã đánh hơi ra rồi.
Đã phán đoán ra.
Không còn cách nào khác bởi cốt lõi của môn phù không gian chính là quy luật không gian, mà đối với quy luật không gian anh từ sớm đã ở mức sơ kỳ, hòm nay cũng đã tiến nhập vào một giai đoạn khác của quy luật không gian.
“Dịch chuyển tức thời?
Muốn chạy trốn? Bà nghĩ nhiều rồi, người mà Tò Minh tôi muốn giết chết, còn có thế đế cho bà thoát thân được ư?”, trong lòng Tô Minh hừ lạnh một tiếng.
“Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng!!!’’, Tô Minh quát một tiếng.
Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng Chung Ảnh phóng đại vô tận, lao về phía khung trời mà mở rộng bao phủ.
Nó giống như một cái lồng khổng lồ che kín cả bầu trời.
Đây cũng là một cách sử
dụng khác của chuông Thiên Địa Huyền Hoàng, chỉ mới được Tò Minh phát hiện ra gần đây.
Tất nhiên, chỉ điều này là không đủ.
Vì vậy, anh cũng đồng thời thi triển quy luật không gian, quy luật không gian cùng chuông dung hòa vào nhau, cùng dựng xây lên một không gian mới.
Tò Minh chống đỡ cả quá trình chuông Thiên Địa Huyền Hoàng Chung Ảnh, quá nhanh, nhưng cũng rất đột ngột, trong nháy mắt đã biến mất, rất nhiều người không kịp phản ứng lại, cũng không nghĩ nhiều.
Khi Tô Minh hành động, Từ Thu Nhạn đã xé tan môn phù không gian.
Bà ta ung dung hơn rất nhiều.
Tận đáy lòng là nỗi oán hận nồng đậm.
Oán độc đối với Tô Minh, với Thần Thường Môn, với Tiêu Nhã, với Ngụy Vận Hoa và những người khác.
Bà ta thề, nếu sống sót qua lần này, thì phần đời còn lại của kiếp này sẽ không làm gì khác.
Ngoài báo thù.
Trên khuôn mặt già nua của Từ Thu Nhạn đầy dữ tợn cùng phẫn hận.
Cùng với phá vỡ của môn phù không gian.
Hơi thở của quỵ luật không gian cổ xưa nhanh chóng được dồn nén tề tựu lại.
Một cống không gian đột nhiên xuất hiện, chứa đựng trên cơ thể của Từ Thu Nhạn.
Toàn bộ quá trình có vẻ phức tạp, nhưng trên thực tế, từ lúc Từ Thu Nhạn lấy ra môn phù không gian, xé rách tấm phù đến sự xuất hiện của cánh cổng
không gian, cả quá trình thậm chí còn không dùng đến một phần ba thời gian của một nhịp thở.
Chính vì thời gian sử dụng cực kỳ ngắn, mà mười quyền quét ngang trời, tạo thành một thế giới chưởng ấn bao hàm cả sự diệt vong kia còn kém một chút mới lao được tới người bà ta.
Xem ra Từ Thu Nhạn thực sự có cơ hội trốn thoát.
“Môn phù không gian?”, rất nhiều tu giả võ đạo có chút tinh tường và xem qua nhiều sách cổ đã đoán ra, họ đều vô cùng kinh
ngạc, thực lực và địa vị của Từ Thu Nhạn đều không thấp, nhưng nắm giữ một tấm môn phù không gian trong tay quả thực nằm ngoài dự liệu và khiến người khác phải kinh hãi.
Ngay khi mọi người nghĩ Từ Thu Nhạn sẽ biến mất ngay lập tức.
Đột nhiên.
Ánh sáng nổi bật tỏa ra từ cổng không gian kia mạnh mẽ chớp nháy một cái.
Sau đó vậy mà bắt đầu tan biến!!!
Còn Từ Thu Nhạn vẫn đứng
đó.
“Không!!!”, Từ Thu Nhạn gần như xụi người, tuyệt vọng, cùng cực tuyệt vọng không thể diễn tả thành lời.
Tại sao môn phù không gian không hoạt động?
Vào thời điểm này, rất nhiều người, bao gồm cả Từ Thu Nhạn đều chú ý tới, toàn bộ bầu trời đều bị che khuất bởi một bóng chuông.
Trong nháy mắt, họ đều hiểu ra rằng, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng trong miệng Tò Minh vừa
rồi chính là vật đã chặn đứng mòn phù không gian?!
Trời đất ơi Ị
Điều này cũng quá đáng sợ rồi!
Mòn phù không gian cũng có thể bị ngăn trở lại sao?
Đây còn là người không?
Hơn nữa, làm thế nào Tô Minh kịp thời phán đoán được trước Từ Thu Nhạn sẽ sử dụng mòn phù không gian? Còn để người khác sống sao?
Càng nghĩ, trái tim càng run
sợ.
“Không!!!”, Từ Thu Nhạn không cam lòng rống lên một tiếng, khóc ra máu.
Bà ta biết, cái chết đã ở ngay trước mắt.
Bà ta vốn dĩ không ký thác sự sống còn của bản thân vào môn phù không gian, vừa rồi liều lĩnh chiến đấu, đốt cháy chân khí cùng tinh huyết trong cơ thể nói không chừng còn có thể chống lại mười quyền ngang trời kia của Tô Minh, mặc dù xác suất lớn vẫn là chết nhưng ngộ lỡ còn có một cơ hội thì sao?
Đáng tiếc, bà ta lại sử dụng mòn phù không gian, thời gian đã tiêu tốn trên tấm phù này.
Bây giờ, đã quá muộn.
Khoảnh khắc tiếp theo.
“Bùm”.
Một không gian bùng nổ hư vô hỗn loạn khiến trái tim người ta phải lạnh lẽo dao động mà tới.
Lặng lẽ.
Từ Thu Nhạn biến thành hư vô.
Chết thật sự, tan biến vào hư vô.
Giống như chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Cùng với cái chết của Từ Thu Nhạn, tất cả đều rơi vào tĩnh lặng.
Chỉ còn lại những ánh mắt kính sợ và ngưng trọng khó tả, nhìn chằm chằm vào Tò Minh.
Hàng trăm triệu tu giả võ đạo trên đường phố rộng lớn của Thiên Đường Ngục lúc này đều hóa đá, không ai hé mòi nói chuyện.
Con đường Thiên Đường Ngục náo nhiệt chưa bao giờ yên tĩnh đến thế.
Cho đến khi.
“Tại sao không cứu mẹ của tôi?!!! Mẹ tòi rõ ràng đã cầu cứu các người!”, giọng nói tuyệt vọng xen lẫn thống khổ cùng phẫn hận của Từ Di Thiến vang lên.
Phá vỡ bầu không khí im lặng.
.