Mắt Từ Di Thiến đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào Tiêu Nguyệt và đám người Ngụy Vận Hoa.
Ngụy Vận Hoa, Trần Vân và những người khác run rẩy, muốn nói nhưng lại không dám, trong lòng vần cảm thấy có lỗi nên không lên tiếng.
Nhưng trong tiềm thức, họ vẫn nhìn về phía Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt khẽ quay đầu lại.
Nhìn Từ Di Thiến.
Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười nhạt.
Dường như tâm trạng của cô đang rất tốt, điều này làm mọi người có chút khó hiểu.
“Cô đang chất vấn bổn tọa sao?”, Tiêu Nguyệt nhìn Từ Di Thiến, nghiêm túc nói.
Từ Di Thiến rõ ràng là đang cảm thấy sợ hãi.
Cô ta vô thức lùi về sau một bước.
Nhưng sau đó cô ta lại cảm
thấy tức giận, hận thù và đau đớn, cô ta nghiến răng nghiến lợi, hàm răng đau như sắp gãy, cuối cùng vẫn thu hết can đảm mà gật đầu.
Cô ta đúng là đang chất vấn.
Dựa vào cái gì?
Mẹ cô ta rõ ràng là người của Thần Thường Mòn.
Tiêu Nguyệt, Ngụy Vận Hoa và những người khác đều có mặt tại sao lại không cứu người?
Trên thực tế, không chỉ Từ
Di Thiến mà cả những người khác cũng cảm thấy cực kì tò mò.
“Bởi vì, Tô Minh là người đàn ông của bổn tọa, câu trả lời này, cô vừa ý rồi chứ?”, sau vài hơi thở, Tiêu Nguyệt cực kỳ nghiêm túc nói.
Cái gì?
Từ Di Thiến đã nghĩ đến vô số lí do khiến Tiêu Nguyệt không muốn cứu mẹ mình, bao gồm cả xuất thân của Tô Minh rất lớn, vì Tô Minh quá mạnh mẽ cô ta không dám chắc sẽ thắng được, hoặc là Tiêu Nguyệt muốn lôi kéo Tô Minh…
Chỉ không ngờ Tiêu Nguyệt lại đưa ra một đáp án như vậy.
Từ Di Thiến đứng đó, ngây ra như một kẻ ngốc.
Đâu chỉ riêng gì cô ta.
Tất cả mọi người có mặt đều có biếu cảm như vậy.
Bao gồm cả Tiêu Nguyệt, Trần Vân và những trưởng môn cấp cao của Thần Thường Môn.
Là tai họ có vấn đề sao?
Đùa cái gì vậy chứ?
“Nếu đã biết đáp án rồi thì
cò có thể đi chết được rồi đấy, dám chọc vào người đàn ông của Tiêu Nguyệt này, chết cũng là quá dễ dàng với cô”, đúng lúc này, trong lúc tất cả mọi người còn đang sững sờ thì khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Nguyệt hiện lên một tia sát ý lạnh lùng, nhàn nhạt nói một câu.
Căn bản không cho Từ Di Thiến một cơ hội phản kháng, cò đưa tay lên.
Đôi tay ngọc xinh đẹp, nhỏ nhắn ấy giơ lên rồi hạ xuống.
Lập tức, một chưởng ấn dường như đến từ hư vô vò tận, trực tiếp áp chế trên cơ thế Từ Di
Th i ến.
Từ Di Thiến lúc này biến thành một màn sương máu, đến linh hồn cũng tan vỡ.
Cái chết thê thảm.
Tiêu Nguyệt, vẫn là mòn chủ quyết đoán tàn bạo của Thần Thường Mòn.
Cách đó không xa, trong đôi mắt của Tô Minh hiện lên một tia phức tạp,
Anh dường như đã đánh giá thấp tình yêu và sự cố chấp của Tiêu Nguyệt dành cho mình.
Đúng vậy.
Chính là tình yêu.
Hoặc có lẽ trong tình yêu đó chứa đựng một chút ám ảnh và biến thái.
Nhưng mà, quả thực đó là tình yêu trần trụi và bất chấp tất cả.
Tô Minh thở dài.
Kèm theo đó là cảm động.
Sau đó, anh đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú.
Chuyện gì đã xảy ra với Tiêu
Nguyệt?
Từ một cò gái bình thường trên trái đất, thậm chí chưa từng tiếp xúc với võ công, hiện tại cô đã có được cảnh giới và sức mạnh kinh người như vậy.
Nếu anh không nhớ nhầm, lần cuối cùng anh gặp Tiêu Nguyệt là nửa năm trước.
Lúc ấy, Tiêu Nguyệt thậm chí còn không phải là một võ tu.
Nhưng bây giờ, cô đã ở cảnh giới bán bộ Chân Hoàng?
Sắc mặt anh khẽ biến đổi.
Trước nay, luôn là anh làm mới quan điểm võ thuật của người khác, nhưng lúc này, có vẻ quan điểm về võ thuật của anh đã được Tiêu Nguyệt khai sáng.
“Thiên nữ tiền bối, đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy? Cò có thể nhìn ra không?”, Tô Minh hỏi.
“Hợp nhất kí ức từ kiếp trước, kiếp trước của cô ta là đại đế, hơn nữa, linh hồn của người phụ này ẩn chứa một kho báu, có chút thú vị, cậu nhóc à, người phụ nữ này rất đặc biệt đấy”, Thiên nữ Tạo Hóa khá ngạc nhiên nói: “Cậu nhóc, cô ta là người phụ nữ của anh à? Anh
kiếm được món hời lớn đấy!”
“Đã từng là”, Tò Minh do dự một chút.
Sau đó đem chuyện của mình và Tiêu Nguyệt kể lại cho thiên nữ Tạo Hóa nghe.
Chờ đến khi tiên nữ Tạo hóa nghe xong.
“Tên nhóc, anh đúng là làm hàng, rõ ràng biết cò ta yêu anh như vậy, vả lại như anh nói, năm đó khi anh bị chôn sống thì cô ta bị bố mẹ mình nhốt ở nhà, cô ta cũng không rõ tình hình của anh, việc gì phải để ý đến quá khứ như vậy? Thậm chí sau này cô ta có gả cho Từ Viêm thì cũng rất bình thường.
Cô ta tường
rằng anh đã chết 3 năm rồi, dưới tình huống đó, mẹ cò ta quỳ xuống uy hiếp cò ta, cả gia tộc cũng ép buộc, cò ta cũng không còn cách nào khác”, thiên nữ Tạo Hóa tiếp tục nói: “Đương nhiên, tất cả những thứ này không quan trọng, quan trọng là tôi chỉ ngửi thấy một mùi đàn ông trên người cô ta, đó chính là mùi của anh, cũng có nghĩa cô ta vì anh mà thủ thân như ngọc”.
Tò Minh không nói gì.
Trên thực tế, anh chưa bao giờ trách Tiêu Nguyệt.
Chỉ là sau 3 năm, anh luôn cảm thấy có khoảng cách vò
hình giữa anh và cô, tìm không thấy cảm giác năm xưa nữa nên anh vẫn luôn từ chối.
Tránh né.
Giống như một sự tránh né có chủ ý.
“Hơn nữa, người phụ nữ này đã thức tỉnh kí ức từ kiếp trước, vậy thì chính là Hoàng Đế.
Nếu cò ấy không thực sự yêu anh, có thể trực tiếp coi anh như con kiến.
Làm gì còn nhớ mãi không quên như vậy? Anh có biết hoàng đế là khái niệm gì không?”, thiên nữ Tạo Hóa nói thầm, cảm thấy rất kì quái.
Chương 408: Tình đầu bao giờ cũng khó quên
Nữ Đế Chứng Đạo có được toàn bộ ký ức của Nữ Đế tiền kiếp.
Người con gái này như kiểu người giàu nhất thế giới một lúc có được rất nhiều tiền nhưng vẫn chưa quên được mối tình đầu, vẫn yêu người con trai này sâu nặng mặc cho người con trai này mỗi tháng chỉ kiếm được mấy chục ngàn tệ.
Đúng vậy! Tô Minh chính là người con trai như thế.
Không phải là sỉ nhục Tò Minh! Nhưng đối với Nữ Đế Chứng Đạo mà nói thì hiện giờ Tò Minh chỉ giống như một con kiến.
“Được rồi, tòi biết rồi”, Tò Minh gật đầu, nói.
Đúng lúc này…
“Tô Minh! Em nhớ anh!”, Tiêu Nguyệt đột nhiên nhanh bước, nước mắt lưng tròng, trong đòi mắt đẹp là tình cảm sâu nặng.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sợ chết khiếp!
Trời ơi!
Đó là môn chủ của Thần Thường Môn, là hoa hồng máu cơ mà?
Cô ta cũng biết khóc? Đúng là không thể tin nổi!
Cảnh tượng này giống như ‘Diêm Vương sống’ cũng biết khóc, cũng thổ lộ tình cảm với người bình thường.
“Tô Minh! Anh vẫn giận em sao? Sao anh hẹp hòi vậy? Em… Em…”, thấy Tô Minh không nói gì, Tiêu Nguyệt có chút tủi thân.
Cò cố lấy dũng khí lên trước kéo tay anh nói với giọng hờn dồi.
cảnh này càng dọa người hơn.
Tất cả những người hiểu Tiêu Nguyệt thì đều sợ như sắp mềm nhũn người ra.
Nhìn thấy cảnh này mà sắc mặt Ngụy Vận Hoa và Trần Vân đều tái nhợt như gặp ma, mặt ai nấy đều co giật vài cái.
“Tò Minh! Dù sao em cũng là người phụ nữ của anh.
Nếu anh còn bắt nạt em thì em cũng bắt anh lại, cũng bắt nạt anh đấy.
Dù sao thì sau thời gian này thực lực của em cũng mạnh hơn anh”, Tiêu Nguyệt cắn môi, hậm hực nói.
Sau đó cò đứng lại gần
Tô Minh, dường như nói nhỏ bên tai anh mà chỉ hai người nghe thấy: “Hiện giờ em là Nữ Đế có ký ức tiền kiếp, lợi hại lắm đấy”.
ố?
Ánh mắt Tô Minh cũng hiện ra vẻ chấn động.
Anh chấn động vì Tiêu Nguyệt nói rõ sự thật với mình, mặc dù trước đó thiên nữ Tạo Hóa đã nói với anh rồi.
Phải biết rằng, nếu để người khác biết được mình có ký ức tiền kiếp thì sẽ rất nguy hiểm.
Dù sao thì ký ức của Nữ Đê’
bao gồm rất nhiều bí mật, thần thông, công pháp và võ kỹ khủng khiếp.
Nếu như có được ký ức của Nữ Đế thì không biết là có thể khiến biết bao thế lực bình thường được lên một tầm cao mới.
Vì vậy, chuyện này không nên nói cho người khác biết.
Nhưng Tiêu Nguyệt lại nói với mình.
“Chuyện này mà cô lại nói với tôi?”, ánh mắt Tô Minh càng phức tạp hơn.
“Có gì đâu! Em biết là anh sẽ không hại em.
Còn em chia
sẻ với anh về chuyện em có ký ức của Nữ Đế tiền kiếp thì chắc chắn có lợi cho anh”, Tiêu Nguyệt cười đắc ý nói: “Anh là người đàn ông của em, thứ tốt thì nên chia sẻ với nhau chứ? Phải rồi Tô Minh! Em còn có một bí mật nữa, trong nhận thức thần hồn của em còn có một phòng chí bảo.
Lúc đó, lúc mà em giác ngộ, ký ức của Nữ Đế tiền kiếp định nuốt trọn em, em không phải là đối thủ của họ, lúc em sắp bị giết chết thì chí bảo đó đã giúp em”.
Chuyện này Tiêu Nguyệt cũng nói ra.
“Tình cảm của cò gái này
với anh cũng sâu nặng đấy”, thiên nữ Tạo Hóa không kìm nối mà lên tiếng.
Cuối cùng Tô Minh chỉ biết trầm ngâm.
Nếu như nói là không chút rung động là không đúng.
“Tô Minh! Anh muốn ôm em đúng không?”, đúng lúc này Tiêu Nguyệt đột nhiên vui mừng nói, thậm chí cò như đứa trẻ kích động nhảy cẫng lên, khuôn mặt xinh đẹp đều là nụ cười rạng rỡ.
Cô ta cười rất vui vẻ.
Ban nãy Tô Minh đúng thật là muốn ôm Tiêu Nguyệt, nhưng anh đã kìm nén lại, và Tiêu
Nguyệt đã nắm bắt được điếm đó.
“Hừm! Tò Minh, anh cũng không phải là người lòng dạ sắt đá mà”, Tiêu Nguyệt vui muốn chết, hai tay ôm chặt lấy tay Tô Minh.
Cảnh tượng này lại là cú sốc.
Như Vân Thụy, sắc mặt cậu ta không ngừng co rúm lại.
Trong lòng cậu ta, Tiêu Nguyệt rất tàn độc, là bông hoa hồng đẹp nhưng ác độc khiến người khác ớn lạnh, sau này nhất định sẽ thành nhân vật nữ
Nhưng đâu thế ngờ, hình tượng của Tiêu Nguyệt lại sụp đổ trong lòng cậu ta.
Từ hình tượng nữ hoàng sụp đổ thành hình tượng đứa con nít.
Những người có địa vị cao ở Thần Thường Mòn như Ngụy Vận Hoa, thậm chí còn run rẩy ôm đầu, đầu óc choáng váng.
Dường như Tiêu Nguyệt vẫn cảm thấy không đủ, đột nhiên lớn tiếng nói: “Anh ấy là Tô Minh, là người đàn ông của Tiêu Nguyệt này”.
Giọng nói vang vọng, đầy vẻ kiêu ngạo.
Đừng nói là khu vực xung quanh, thậm chí cả Thiên Đường Ngục đều nghe thấy.
Nhưng lời nói vừa dứt thì…
“Còn chưa đủ mất mặt sao?”, đột nhiên trên không trung vang lên giọng nói lạnh lùng, phẫn nộ, kìm nén và thất vọng.
Đồng thời lúc này…
Một bóng hình xuất hiện trong không khí.
Đó là một người phụ nữ trung niên.
Một người phụ nữ trung niên mặc áo bào màu xanh, tay cầm thạch kiếm.
Người phụ nữ này có chút tuổi tác nhưng đôi mắt hàm chứa vạn vật, chứa đầy vẻ yên tĩnh, trầm tĩnh.
“Xin chào Viên môn chủ!”, Ngụy Vận Hoa và đám Trần Vân vội khom người, cung kính nói.
Đây là sự tôn kính từ nội tâm.
Không chỉ họ mà rất nhiều anh tài ở đây đều khom người.
Bà ta chính là Viên Thần
Thường..