Viên Thần Thường có chút đau lòng.
Bà ta thật không ngờ Tiêu Nguyệt lại điên cuồng như vậy.
Vì một người đàn õng mà như vậy, có đáng không?
Nhìn dáng vẻ của Tiêu Nguyệt đúng kiểu muốn trở mặt với mình, không hề có vẻ gì đang đùa cả.
Viên Thần Thường cảm thấy mình thật mất mặt.
Nếu như sớm biết Tiêu Nguyệt điên cuồng đến mức này, sớm biết Tô Minh trong lòng Tiêu Nguyệt quan trọng đến mức này thì ban đầu bà ta thật sự không nên đưa ra quyết định ép cô giết chết Tô Minh.
Ý của bà ta chỉ là khiến Tiêu Nguyệt thấy áp lực, kể cả không giết chết được Tô Minh thì đạt được mục đích là được.
Trong lòng bà ta nghĩ, khi bà ta kiên quyết như vậy thì Tiêu Nguyệt chắc sẽ muốn cầu xin cho Tô Minh, sau đó bà ta sẽ miễn cưỡng đồng ý với cô, không giết chết Tô Minh nhưng sẽ bắt Tiêu Nguyệt thề là không
dính dáng đến Tô Minh nữa.
Từ đó coi như đạt được mục đích roi.
Nhưng bà ta không thể ngờ, Tiêu Nguyệt hoàn toàn không làm như vậy, phản ứng của cô quá mạnh.
Chỉ vì sư tòn nói muốn giết chết Tô Minh mà Tiêu Nguyệt không nói nhiều liền muốn ứng chiến luôn?
Thậm chí còn lấy ra cả Nhật Nguyệt kiếm và ô Đại Hoang?
Nhật Nguyệt kiếm là chân khí đỉnh phong, uy lực khá khủng khiếp, là pháp bảo được Tiêu
Nguyệt tìm thấy trong ký ức của Nữ Đế tiền kiếp.
Kiếm này đến từ thời cổ đại xa xưa, hấp thu khí tức nhật nguyệt trong suối Nhật Nguyện nổi tiếng thời xưa.
Điểm đáng sợ nhất của kiếm này là sắc bén vò cùng, được tôi luyện bằng tinh hoa nhật nguyệt.
Mức độ sắc bén của nó đến ghê người.
Còn ô Đại Hoang càng đáng sợ hơn, nó là bán bộ thần khí.
Sau chân khí chính là thần khí.
Cấp bậc của bán bộ thần khí, kể cả ở tầng võ cao thì cũng
thuộc hàng đẳng cấp.
ớ một số thế lực mạnh ở tầng võ cao mới có thể lấy ra một vài thanh bán bộ thần khí thôi.
Hơn nữa, ò Đại Hoang là chí bảo phòng ngự của chính tòng, kết hợp với Nhật Nguyệt kiếm thì đúng là đẳng cấp.
Mặc dù Viên Thần Thường là môn chủ của Thần Thường Mòn, sống đã 3000 năm nhưng bà ta cũng không lấy ra được bảo bối như Nhật Nguyệt kiếm và ò Đại Hoang.
Theo như Viên Thần Thường dự đoán thì sau khi Tiêu Nguyệt lấy ra hai bảo bối này thì sẽ đối
đầu với mình.
Đúng là cưỡi hổ khó xuống!
Viên Thần Thường thấy ngột ngạt, bà ta rất muốn mắng người.
Bà ta đang nghĩ không biết có nên cho qua hay không, có nên nhún nhường không?
Không được!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì liền bị bà ta dập tắt.
Nếu như lúc này bà ta nhường Tiêu Nguyệt thì bà ta sẽ trở thành trò cười.
Sư tôn sợ đồ đệ?
cảnh giới Chân Hoàng sợ cảnh giới bán bộ Chân Hoàng?
Vậy thì Thần Thường Môn như bị hủy diệt!
“Không được! Nhất định phải đánh bại Tiêu Nguyệt, sau đó giết chết Tô Minh”, Viên Thần Thường nghĩ thầm rồi đưa ra quyết định.
Khi bị ép đến bước này thì không còn con đường khác nữa.
“Tại sao lại nói là tôn SƯ trọng đạo? Xem ra hòm nay tôi cần phải dạy cho cô biết”, Viên
Thần Thường quát lớn.
Sau đó bà ta rút thạch kiếm trong tay ra.
Hàn quang 3000 dặm, khí tức ngưng tụ hóa thành kiếm quang lan tỏa trên khắp mặt kiếm.
Thạch kiếm gào rú vang vọng đất trời.
“Kiếm Tự Quyết!”, sau đó Viên Thần Thường xoay cánh tay rất nhẹ nhàng nhưng trên thực tê’ phải luyện rất lâu mới thành thục được như vậy.
Kiếm ý như thiêu đốt tản ra
khắp nơi.
Thạch kiếm không ngừng run rẩy, dường như đâm vào cơ thể.
Một đường kiếm quang vút lên trời khóa chặt Tiêu Nguyệt.
Kiếm quang khẽ động, chỉ cảm thấy mọi thứ thật khủng khiếp.
Mà cả quá trình Viên Thần Thường xuất kiếm chưa đến 1/10 hơi thở, có thể nói là vô cùng nhanh.
Kiếm này khiến Tô Minh cũng nhìn theo vời ánh mắt
ngưng trọng.
“Kiếm ý nhập linh trung kỳ”.
“Ý cảnh đặc biệt”.
“Vực’ kết hợp với kiếm”.
Tô Minh vừa nhìn đã có thế nhìn thấu kiếm đạo của Viên Thần Thường.
Kiếm ý nhập linh trung kỳ, chưa nói đến nó nghịch thiên đến mức nào nhưng cũng không hề kém.
Còn ý cảnh đặc biệt thì thật
là nghịch thiên.
Vốn có rất ít ý cảnh như này, chỉ có yêu nghiệt siêu cấp mới nắm bắt được, còn ý cảnh quyết tự thì càng khiến người khác kinh ngạc.
Bởi vì ý cảnh này rất kiên định, không sợ gì cả, là sự chuẩn bị cho kiếm đạo bước lên cảnh giới chí cao… Ý cảnh quyết tự kết hợp với kiếm đạo thì đúng là khủng khiếp.
Còn ‘vực’ cũng không đơn giản, là thứ chuyên thuộc về cảnh giới Chân Hoàng, đó là cách thức ảnh hưởng đến năng lượng tự nhiên.
“Vực’ lớn thế nào thì sức ảnh hưởng cũng lớn như vậy.
‘Vực’ của Viên Thần Thường không lớn nhưng bà ta có thể làm được đến mức ngưng tụ rồi thêm nó vào trên thân kiếm.
Cái này rất khó làm.
Những tu giả võ đạo ở cảnh giới Chân Hoàng sơ kỳ đặc biệt là người mới đột phá thì không thể làm được nhưng Viên Thần Thường lại làm được.
Nói tóm lại, Tô Minh đoán, uy lực của kiếm này mạnh không nhiều so với kiếm của mình.
Nếu như đối đầu thì anh chỉ dùng đến ‘long tượng thiên địa’.
Lúc này Tô Minh có suy nghĩ muốn ra tay chứ không thể trơ
mắt nhìn Tiêu Nguyệt chết được.
“Đợi đã! Cò gái này không cần anh cứu đâu.
Anh coi thường sức mạnh của ký ức Nữ Đế tiền kiếp quá đấy”, thiên nữ Tạo Hóa dường như cảm nhận được suy nghĩ của Tò Minh nên vội ngăn cản: “Anh quan tâm quá thành loạn, anh nhìn sắc mặt của cò gái kia xem”.
Tò Minh nhìn lại thì thật sự thấy Tiêu Nguyệt không có chút căng thẳng hay sợ hãi gì.
“Phù!”, lúc Tò Minh nhìn về phía Tiêu Nguyệt thì thấy cô giơ ô Đại Hoang trong tay lên..