Nhưng đám người Hách
Liên Giảo vẫn không rời đi, một đám người đứng đợi ở Thiên Đường Ngục.
Bởi vì bọn họ đều biết, sau khi đánh chết Tô Minh, có thể Phó Tử Lập sẽ trở lại Thiên Đường Ngục, nói gì thì nói, Phó Tịch chính là chết ở Thiên Đường Ngục, mặc dù ngay cả mẩu vụn cũng không còn nhưng ít nhiều vẫn có khả năng tìm được một chút hơi thở vỡ vụn trong không khí, có thể lấy làm di thế để tưởng nhớ.
Đợi sau khi Phó Tử Lập trở về, tranh thủ cơ hội tạo mối quan hệ tốt với Phó Tử Lập cũng được, mà tìm hiểu một chút về ___*_L_______________*__________
mấy thứ tốt ông ta chiếm được trên người Tô Minh cũng được, đây đều là những việc phải làm.
Cho nên, tất cả đều im lặng chờ đợi.
Trong hư không vô tận.
“A a a”, Phó Tử Lập thật sự không chịu nổi, ông ta sẳp phát điên rồi, sắc mặt méo mó đến cực hạn, nhìn qua giống như là đã nhập ma, toàn thân tràn ngập hơi thở cuồng loạn.
Rõ ràng tốc độ của ông ta đã nhanh như vậy.
Nhưng vẫn kém Tò Minh một chút.
Hơn nữa, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn vết thương của Tô Minh dần dần khôi phục trở lại.
Ông ta nhận ra ngay từ đầu Tò Minh đã nhanh chóng dùng toàn lực để đối phó, sau đó ngày càng trở nên thành thạo.
Còn về một nhát cửu Kiếm Kinh Tiên kia đã sớm biến mất trong không trung, nếu như tiếp tục xuất kiếm thì cũng là vô ích mà thôi, lại nói không đuổi theo mà chỉ xuất kiếm trên không thì sẽ không đạt được hiệu quả.
Huống chi một nhát kiếm như
vậy cũng cần phải tiêu hao một lượng chân khí khổng lồ, nếu như không nắm chắc tuyệt đối thì không thể sử dụng loạn được.
Ngay tại thời điếm Phó Tử Lập nghĩ bản thân phải trơ mắt nhìn kẻ thù không đội trời chung của mình cứ như vậy trốn thoát.
Đột nhiên!
Điều khiến người ta không thế nghĩ đến chính là
Tò Minh dừng lại.
Đúng.
Chính là đột nhiên dừng lại một cách kỳ lạ.
Anh xoay người.
Tò Minh bình tĩnh nhìn về phía Phó Tử Lập.
Phó Tử Lập cũng lập tức dừng lại, đối mặt trực tiếp với Tò Minh đang lơ lửng trên không trung.
Sắc mặt Phó Tử Lập trở nên dữ tợn, vặn vẹo, đồng thời mang theo một chút vui mừng và khó hiếu.
Sao lại thế này?
Thằng nhãi này cho dù có chết một trăm triệu lần cũng không thể nào giải tỏa được mối hận trong lòng ông ta, vậy mà cứ như vậy dừng lại?
Rốt cuộc là vì sao?
“Trốn không được? Chuẩn bị đón nhận cái chết sao?”, giờ phút này, Phó Tử Lập lại bình tĩnh hơn một chút, âm thanh khàn khàn, trong đôi mắt tràn ngập sự oán hận, đáy lòng đang tự hỏi xem nên làm như thế nào đế cho Tô Minh chết một cách thảm thiết, đau đớn nhất.
“Tòi dừng lại là để chuẩn bị đưa ông đi gặp con trai mình”,
Tò Minh mỉm cười nói.
Quả thật là tâm trạng không tệ.
Vừa rồi trong quá trình chạy trối chết, anh lại có thêm một bước hiếu biết nữa đối với quy luật không gian.
Hơn nữa, còn nghĩ ra được biện pháp dung hợp quy luật không gian vào trong cơ thể.
Không thể không nói, khi đứng ở ranh giới của sự sống và cái chết, con người ta có thể coi đó là động lực để tiến bộ.
“Ha ha ha ha ha ha”, Phó Tử
Lập sửng sốt, sau đó điên cuồng cười lớn, giống như là cười đến mức chảy cả nước mắt.
Trong lúc Phó Tử Lập đang cười điên cuồng.
Một bóng dáng đã xuất hiện bên cạnh Tò Minh.
Thần Khôi!
Thần Khôi đã đố đầy linh thạch!
Lúc trước, khi giết chết hơn mười người của vương triều Liệt Nhật, Tô Minh đã nhanh chóng trở thành người giàu có, chiếm được không ít thứ bên trong
nhẫn không gian của mười người vương triều Liệt Nhật.
Một phen lấy được một lượng tài nguyên võ đạo lớn.
Không nói đến những công pháp, võ kỹ, các loại thuốc tốt linh tinh khác, chỉ nói đến linh thạch tinh khiết, tống cộng đã có sáu trăm bảy mươi nghìn khối linh thạch thượng phẩm, chín mươi ba triệu khối linh thạch trung phẩm!
Một con số lớn đến kinh người.
Cũng khó trách, vương triều Liệt Nhật là tầng Võ cao nhất,
mà hầu như các tài nguyên võ đạo của vương triều Liệt Nhật đều nằm trong tay hơn mười người Liệt Nhật Hoàng, Liệt Thiên Thương.
Sáu trăm bảy mươi nghìn khối linh thạch thượng phẩm, chín mươi ba triệu khối linh thạch trung phẩm, một con số thiên văn!
Cho dù đối thành linh thạch cực phẩm thì cũng được một một trăm sáu mươi nghìn khối linh thạch cực phẩm.
Mà sử dụng Thần Khôi, một phút đồng hồ cần có một trăm linh thạch cực phẩm.
Tô Minh có thể sử dụng một nghìn sáu trăm phút.
Có trong tay Thần Khôi, muốn giết Phó Tử Lập thì có gì khó?
Thực tế, sau khi giết chết hơn mười người của vương triều Liệt Nhật, một bước trở thành người giàu có, Tô Minh có khả năng sai khiến Thần Khôi trực tiếp giết chết Phó Tử Lập.
Nhưng Tô Minh không làm như vậy.
Bởi vì nếu như làm vậy sẽ không rèn luyện được bản thân.
Sau này cũng không thể trông cậy hết vào Thần Khôi!
Hiện tại, thực lực của Thần Khôi có thể mạnh hơn một số người, trông có vẻ là vô địch, nhưng sau này thì thế nào? Khi đối mặt với người mạnh hơn thì sao? Một ngày nào đó, sức mạnh của Thần Khôi sẽ không đủ dùng.
Rốt cuộc thì thực lực của bản thân mình vẫn là tốt nhất, bản thân nhất định phải tiến bộ, tiến bộ, rồi lại tiến bộ!
Cho nên lúc trước anh vẫn không lấy Thần Khôi ra.
Mặt khác chính là, nếu như dùng Thần Khôi giết chết Phó Tử Lập ở Thiên Đường Ngục, làm không tốt sẽ dọa sợ đám người Hách Liên Giảo và cường giả ấn giấu trong hư không này, đám người kia sẽ lập tức chạy thoát, như vậy không đẹp chút nào, Tô Minh không nghĩ đến chuyện buông tha như vậy.
Nếu như những người này chạy trốn đến noi nào đó trong tầng Võ này, anh còn có thể tìm đến tận cửa để giết từng người.
Nhưng nếu bọn họ thực sự bị dọa sợ, rất có thế sẽ chạy đến thế giới Tiểu Thiên, thậm chí là thê’ giời Đại Thiên, đỏ chính là
biển lớn, anh không thể nào tìm ra bọn họ.
Ngược lại, nếu như dụ Phó Tử Lập đuổi giết mình vào trong hư không, tất cả đều hoàn hảo, đợi khi mình trở về, chắc sẽ cho đám người Hách Liên Giảo kia một bất ngờ?
Đến lúc đó, anh sẽ phối hợp cùng với Thần Khôi, thoải mái chém giết sạch sẽ đám người Hách Liên Giảo kia.
Hơn nữa, trước khi giết sạch người Hách Liên Giảo, với sự trợ giúp của Thần Khôi, anh còn có thể đánh một trận ác liệt với nhóm người Hách Liên Giảo, tiếp
tục rèn luyện bản thân, thật tốt.
Có đá mài miền phí thì nhất định phải dùng! Lãng phí thì thật đáng xấu hố!
Mà giờ phút này.
Tô Minh đang nghiền ngẫm nhìn đá mài dao “Phó Tử Lập” ở ngay trước mắt, vẻ mặt đầy châm biếm.
Đồng thời, anh cũng kết nối với Thần Khôi, để Thần Khôi chờ đợi ở một bên, tạm thời không ra tay, trước hết cứ dùng khối “đá mài dao” này đế làm mình tiến bộ cái đã, sau đó sẽ lệnh cho Thần Khôi giết ông ta!
Trong tình huống Thần Khôi không ra tay, nó cũng không bị tiêu hao năng lượng, cho nên, cũng không lo lắng sẽ lãng phí năng lượng, về điểm này, Thân Khôi cũng thật có tình người.
“Lão khốn kiếp, đứa con của ông ở dưới địa ngục chắc hẳn là rất cô đơn, có lẽ cần người bố này cùng đồng hành!”, Tò Minh thầm nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Phó Tử Lập ngày càng vừa lòng.
Ánh mắt kia giống như ánh mắt của người giết lợn đang nhìn con lợn mà mình sắp giết
mo.
.