Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 766: Hoa Kiếm Sinh Tử





“Cửu Kiêm Kinh Tiên!”, Phó Tử Lập không nhiều lời vô nghĩa, oán hận và sát ý đối với Tô Minh trong lòng ông ta đã sớm bốc cháy ngùn ngụt, không thèm nghĩ ngợi nhiều về hàm ý trong ánh mắt của anh khi nhìn vào mình, ông ta nâng tay lên, vung ra một kiếm.

Tuy Phó Tử Lập đã có xu hướng nhập ma, nhưng thực lực của ông ta không hề suy giảm, mà ngược lại còn mạnh hơn trước.

Ban đầu, nó đã là một kiêm phàn phác quy chân, thế nhưng giờ đây tăng thêm ba phần ma tính.

Trong khoảng không gian tăm tối vô tận, một đường kiếm lóe sát tựa như pháo hoa lúc nửa đêm thắp sáng cả bầu trời tối đen.

Vầng hào quang thiêu đốt cả linh hồn.

Kiếm quang dao động, hư không trong phạm vi 10km đều bị ngưng đọng, vạn vật bỗng nhiên bất động, chì còn lại lưỡi kiếm vô cùng tinh khiết kia, nó xé nát tất cả, thoắt cái đã xuất hiện trước mắt Tô Minh.

Lúc này, Tô Minh dựng hết tóc gáy.

Hương vị của sông chết dữ dội, nó quá nồng nặng, nồng đến mức khiên Tô Minh có cảm giác như mình rơi vào địa ngục, nhìn thấy Diêm vương.

như mình rơi vào địa ngục, nhìn thấy Diêm Vương.

Giác quan thứ sáu đang mách bảo anh rằng mình sẽ chết.


Tô Minh nóng lòng muốn cho Thần Khôi ra tay ngay.

Nhưng anh đã cố kìm nén nó lại.

Sợ cái gì?
Cứ làm là được.

“Không chết đâu, không chết đâu, không chết đâu!”, Tô Minh tự nhủ trong lòng hết lần này tới lẩn khác, như đang tẩy não chính mình.

Cà người anh chìm đắm giữa sự sống và cái chết, cứ coi đó như tắm rửa bằng hương vị của sống chết.

Bỗng nhiên.

“Thiên vẫn Kiếm!”, Tô Minh rống lên, ngẩng cao đầu, lực lượng vượt qua ba triệu năm trăm ngàn kí, vượt qua quy luật không gian, vượt qua kiếm ý, khống chế lực lượng,…tất cà mọi thứ đều được thi triển.

Không chỉ có vậy.

Tô Minh dùng đến Long Ngục Kiếm.

Điều quan trọng hơn là kiếm pháp mà Tô Minh sử dụng chính là chiêu thứ hai của Thiên vẫn Kiếm, Sinh Tử Chớp Ảnh, mà không phải Tuyệt Mệnh Phong Vân.

Tuyệt Mệnh Phong Vân hiển nhiên không phải là đối thủ của
đối thủ của Phó Tử Lập.

Bởi lẽ, uy lực cùa Tuyệt Mệnh Phong vân còn thua xa chiêu thứ hai của Đại Hoang Vu Quyền, Quy Vu Trần Ai.

“Với mùi vị sống chết rõ ràng như thế, dùng nó để thi triển “Sinh Tử Chớp Ảnh” là tốt nhất”, Tô Minh liếm môi nói.

Anh không có nhiều lần thôi diễn và lĩnh ngộ, nên không hiểu cảm giác thôi thúc thi triển chiêu thứ hai của Thiên vẫn Kiếm, Sinh Tử Chớp Ảnh, mà cảm giác thôi thúc ây đến từ tình cảnh hiểm nguy của bản thân ngay lúc này.

Nếu bản thân đã có ý nghĩ và khát khao này.

Thì Tô Minh sẽ không việc gì phải kiềm chế chính mình.

Trên thực tế, suy nghĩ và khát khao ấy chính là một loại ngộ đạo lâm thời.

Nếu lần này từ bỏ nó thì không biết phải chờ đến bao giờ mởi có lại cơ hội tốt như vậy nữa.

“Sinh tử, sinh tử, sinh tử, ha ha ha, thì ra nó là như vậy, là sợ hãi trước cái chết, là hy vọng với sự sống, khi sợ hãi đến cùng cực sẽ chuyển thành tiềm năng vượt qua chính mình, mà hy vọng sống sót chính là ngòi nổ châm lên ngọn lửa này”, trong khi điện quang hỏa thạch, Tô Minh cảm thấy chân khí trong cơ thể mình như hóa thành hai nguồn năng lượng trái ngược nhau.


Một bên là bóng tối của tử vong.

Một bên là ánh sáng của sức sống.

Hai bên lần lượt thay phiên nhau rồi dung hợp lại.

Ấy vậy, nó lại dung hợp thành một nguồn năng lượng dường như còn cao cấp hơn chân khí nhiều, dạng năng lượng này hình như là sinh khí và tử khí, cũng có thể gọi là âm dương nhị khí.

Chiêu thứ hai của Thiên vẫn Kiếm, Sinh Tử Chớp Ảnh là kiếm quyết vô cùng phức tạp, nhưng nó lại hiện lên rõ ràng trong đầu anh một cách khó hiểu.

Độ thuần thục của cổ tay cực kỳ vô lý, vừa phức tạp lại vừa kỳ dị, một lần rồi lại một lần tích trữ, đè nén âm dương nhị khí.

Chỉ thấy một đường kiếm cửu Kiếm Kinh Tiên kia như một mũi tên đoạt mệnh, lao thẳng tới chỗ mình, Tô Minh dồn sức vung Long Ngục Kiếm trong tay!
“Xoẹt”.

Kiếm quang hiện ra.

Nói là kiếm quang nhưng thực ra nó giông như một đóa hoa bỉ ngạn đang nở rộ.

Một đóa hoa kiêm được hình thành nhờ vào lực lượng kết hợp âm dương nhị khí với kiếm ý.

Hoa kiếm không lớn.

Khi nó xuất hiện cũng không có cảm giác bành trường, khuếch đại mạnh mẽ gì cả.

Thế nhưng, khi hoa kiếm vừa mới tiến tới, hư không vô tận nhM6da«M^ttiMÚkỊ)UtịeMiệt, cảm giác
không vô tận như đang run rẩy kịch liệt, cảm giác này giông như ném một tảng đá xuống đại dương mênh mông vô tận, sóng cuộn trào dâng liên tục và dữ dội.

Sau đó, một làn sóng hư không được hình thành, một làn sóng hư không điên cuồng, không nể nang gì cà.

“Hử?”, con ngươi đỏ ngầu của Phó Tử Lập chợt run lên, ông ta đang hoảng loạn.

Cùng lúc đó.

Hoa kiếm sinh tử kia đánh vào kiêm quang Cửu Kiếm Kinh Tiên.

Ngay lập tức.

Hai bên va chạm vào nhau, tỏa ánh sáng rực rỡ chiêu sáng cả vùng không giang trong phạm vị hơn 10km.


Hoa kiếm sinh tử miễn cưỡng đỡ được cửu Kiếm Kinh Tiên.

Nhưng Tô Minh vì tiếp xúc quá gần nên bị năng lượng va chạm kinh khủng kia ảnh hưởng.

Phù.

Tô Minh bị đánh bật ra ngoài.

Trong khi bị đánh bay, cơ thể anh vậy mà bắt đầu tan rã và rách nát.

Nhưng may mắn thay, sức chịu đựng của cơ thề Tô Minh rất đáng sợ, khả năng chữa trị thương thế do thần huyết và kho tàng huyết mạch mang lại quả
thật vượt xa
lượng va chạm kinh khủng kia ảnh hưởng.

Phù.

Tô Minh bị đánh bật ra ngoài.

Trong khi bị đánh bay, cơ thể anh vậy mà bắt đầu tan rã và rách nát.

Nhưng may mắn thay, sức chịu đựng của cơ thể Tô Minh rất đáng sợ, khả năng chữa trị thương thế do thần huyết và kho tàng huyết mạch mang lại quả thật vượt xa tưởng tượng của con người.

Thế nên, anh không bị xé tan nát trở thành cát bụi.

về cơ bản mà nói, phần cơ thể bị tan nát bao nhiêu thì sẽ phục hồi bây nhiêu.

Cuối cùng, sau khi Tô Minh bay ngược ra bảy tám kilomet mới miễn cưỡng dừng lại.

Sắc mặt anh trắng bệch.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.