Đã đến lúc nên đột phá rồi.
Tô Minh không hề do dự, thúc đẩy hơn mười nghìn khối linh thạch thượng phẩm, điên cuồng hấp thu cắn nuốt.
Khí tức trên người anh bẳt đầu dao động quỷ dị.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến bước đi vượt qua hư không về phía Thiên Đường Ngục của anh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Khoảng mười lăm phút sau.
“Uỳnh!”
Tò Minh mở choàng mắt.
Trong đêm tối hư không vô tận, bên trong đôi mắt của anh có hai luồng sáng như rồng như điện nổ bắn ra, cắt đứt một đoạn hư không tuế nguyệt, vô cùng kinh khủng.
“Cảnh giới Chân Vương sơ kỳ”, Tô Minh mỉm cười.
Rất thỏa mãn.
Anh hoặc là không đột phá.
Nếu đã đột phá, vậy thì không đơn giản là một hai cảnh giới nhỏ đâu.
Anh từ cảnh giới Động Hư trực tiếp vượt qua cảnh giới Thông Thiên, một bước lên trời đi vào cảnh giới Chân Vương sơ kỳ.
Cách đột phá này đúng là phát rồ.
Đương nhiên, tài nguyên võ đạo bị tiêu hao cũng vô cùng điên rồi, ba mươi nghìn khối linh thạch thượng phẩm lấy từ trong nhẫn không gian của Phó Tử Lập không còn lại chút nào.
Đừng nên xem thường ba mươi nghìn khối linh thạch thượng phẩm, đó là linh thạch thượng phẩm đấy!
Nếu ở thế giới Tiểu Thiên, mười người giàu nhất còn không lấy ra được ba mươi nghìn khối linh thạch thượng phấm đâu.
Cũng chỉ có bá chủ cấp bậc như Phó Tử Lập thôi.
“Thứ như tài nguyên võ đạo này, có thế giết chết một vài cường giả cấp bá chủ rất nhanh”, Tô Minh lẩm bẩm.
“Tô Minh, kho tàng huyết mạch của anh đúng là biến thái,
ngay cá thiên nữ cũng không nhìn thấu”, thiên nữ Tạo Hóa kinh ngạc nói.
Chỉ trong mười lăm phút đã nuốt hết ba mươi nghìn khối linh thạch thượng phẩm.
Quá khoa trương.
Nếu như ai nấy đều có tốc độ và không hề kiêng dè căn nuốt linh thạch để luyện hóa như Tò Minh, vậy đám người Phó Tử Lập, Liệt Nhật Hoàng, Hách Liên Giảo có được vô số tài nguyên võ đạo đã sớm không chỉ ở cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ, mà mỗi ngày như đột phá rồi lại đột phá bình thường như uống nước ăn
cơm rồi.
Nói cho cùng, đám người như Phó Tử Lập căn bản không có năng lực điên cuồng cắn nuốt linh thạch kia.
Bình thường cảnh giới Chân Hoàng tốn cả ngày để hấp thu, cũng chỉ có thể hấp thu ba mươi năm mươi khối linh thạch thượng phẩm thòi.
Thật sự cho rằng năng lượng ấn chứa trong linh thạch thượng phẩm là nói đùa ư?
Nhưng Tô Minh thì sao?
Mẹ nó.
Là Tỳ Hưu sao?
Thiên nữ Tạo Hóa thật sự bó tay rồi, cho dù là cò ta vào lúc đỉnh cao nhất, đến mức vô địch cả một kỷ nguyên, có thể dùng một chiêu làm một nền văn minh vỡ vụn, nhưng ở phương diện tốc độ hấp thu năng lượng cũng không khoa trương như Tò Minh.
Mà tất cả những điều này đều đến kho tàng huyết mạch kia.
Mà thiên nữ Tạo Hóa vẫn chưa nhìn thấu được kho tàng huyết mạch đó.
“Bây giờ sức mạnh thể xác thuần túy đã đạt đến 35 triệu cân dưới sự vận chuyển của kho tàng huyết mạch và thần huyết rồi”, Tò Minh rất thỏa mãn.
Thực lực tăng vọt!
Chỉ mới là sức mạnh thuần túy thòi mà đã vượt qua cả một rư_ + •
cấp độ rồi.
Phương diện khác càng không cần phải nói.
“35 triệu cân, nếu lại phối hợp với một vài kiếm ý, quy luật không gian, lực lượng ngưng tụ gì đó, một quyền sẽ có thế đánh chết một vị cao thủ cánh giời
Chân Hoàng hậu kỳ sao?”, Tô Minh cười rất vui vẻ.
Nếu như vào lúc này, anh lại chiến một trận với Phó Tử Lập.
Căn bản không cần Thần Khôi ra tay nhỉ?
“Sắp đi vào Thiên Đường Ngục rồi”, Tô Minh hít sâu, tàn nhẫn cười một tiếng.
Thậm chí anh còn cảm nhận được có sáu bảy cường giả đỉnh cấp tầng Võ cao của thế giới Tiểu Thiên đang chờ đợi ở trong hư không gần Thiên Đường Ngục.
“Trong tay Hách Liên Giáo còn có một tấm bia”, đáy lòng Tò Minh càng thêm cháy bỏng.
Chén Hoàng Tuyền đã để anh yêu thích không buông tay rôi.
Nếu như lại có thế lấy thêm bia Hách Liên, vậy thì càng tốt hơn.
Khối bia Hách Liên kia vẫn tương đối mạnh mẽ, về phương diện phòng ngự gió, Tô Minh cũng rất thèm khát.
Một giây sau, đột nhiên Tô Minh thúc đẩy bóng chuông của chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.
Thúc đẩy mạnh mẽ.
Chỉ chốc lát, nó giống như một cây dù khổng lồ bao vây lấy Thiên Đường Ngục.
Không chỉ riêng Thiên Đường Ngục, cả những thực không, hư không xung quanh đó đều bị bao lấy.
Kể cả sáu bảy kẻ thăm dò thế lực của tầng Võ cao và Hách Liên Giảo cũng bị bao vây bên trong.
ở cảnh giới điên cuồng đột phá đến cảnh giới Chân Vưong, dưới uy lực của bóng chuông Thiên Địa Huyền Hoàng cũng mạnh mẽ cường hóa lên rất nhiều.
Bất kể là mức độ vững
chắc hay phạm vi bao phủ đều mở rộng không ít, nên mới có thể làm được như vậy.
Đương nhiên, cũng không thiếu được tác dụng của quy tắc không gian.
Cùng với hành động của Tò Minh.
Hách Liên Giảo ngừng thở mấy giây: “Có chuyện gì vậy? Là ai lam?”
Bà ta cảm nhận được toàn bộ Thiên Đường Ngục và hư không xung quanh đều bị bao phủ, phong toả!
Nhưng mà, Hách Liên Giảo
cũng không gấp, vì bà ta có quá nhiều con át chủ bài.
“Chẳng lẽ Phó Tử Lập quay về?”, Hách Liên Giảo lẩm bẩm.
Không đúng! Phó Tử Lập có thực lực vậy sao? Không có đâu!
Mà trong sáu bảy thế lực trốn đến hư không gần Thiên Đường Ngục, có vài cường giả đột nhiên cau mày lại.
Chủ tầng Thất Yếm, Từ Thất Yếm, một lão quái vật hơn bảy mươi ngàn tuổi, mặt ông ta biến sắc, ông ta hạ thấp giọng, nói: “Có chuyện gì vậy? Tại sao vừa rồi khí tức hư không lại dao động?”
Từ Thất Yếm là cánh giới Chân Hoàng trung kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là đạt tới cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ.
“Từ Thất Yếm, ông vẫn đa nghi, cẩn thận như vậy”, trên một chiếc tàu con thoi chiến đấu cách mấy cường giả tầng Thất Yếm không xa, một bà lão giễu cợt cười nói: “Nghi ngờ lung tung.
Nếu ông sợ như vậy thì mau cút về tầng Thất Yếm đi, còn ở đây làm gì nữa?”
Bà lão này chính là tông chủ Thái Hạc tông của tầng Thái Hạc, Kỷ Thái Hạc, cảnh giới gần bằng Từ Thất Yếm, thực lực
cũng không kém bao nhiêu.
Mà tầng Thái Hạc và tầng Thất Yếm lại vì tranh đoạt một linh mạch hư không mà mâu thuẫn với nhau.
Luôn đối đầu nhau.
“Kỷ Thái Hạc, bà im miệng đi! Nếu bà không sợ thì đi ra khỏi hư không, giao đấu trực diện với Hách Liên Giảo đi!”, Từ Thất Yếm hừ một tiếng, cũng không che giấu sự giễu cợt..