Khuôn mặt Quan Khuynh Thành lập tức đỏ bừng, nhưng trong đòi mắt đẹp là vẻ cảm động, cô gật đầu: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy”.
“Còn nữa, có thời gian thì hãy trở về nhiều hơn, Cấn Nhi ở lại tầng Chiến Uyên, nhất định con phải trở về nhiều vào”, tiếp theo Tùy Thanh Liên lại nắm lấy tay nhỏ của Nam Cung Cẩn ở bên cạnh, trừng mắt liếc Tô Minh.
“Con biết rồi”, Tô Minh cười khổ gật đầu, liếc nhìn Nam Cung Cẩn một lượt.
Sắc mặt Nam Cung Cẩn lập tức đỏ bừng lên, tối hôm qua vậy mà Tò Minh lại chạy đến trong phòng của cò, khụ khụ, bắt nạt cô, ngoại trừ một bước cuối cùng thì đều có cả.
Bây giờ nhớ lại, Nam Cung Cẩn còn có chút ngượng ngùng, tên khốn đó!
“Cẩn Nhi, cho anh một chút thời gian, anh sẽ trở lại đón em”, giọng nói của Tò Minh rất dịu dàng, con gái mà, phải dỗ dành: “Còn nữa, hãy tu luyện tốt mấy
chiêu thần thông mà anh dạy cho em”.
“ừm”, Nam Cung Cẩn cúi đầu, sắc mặt càng đỏ hơn.
Một lát sau.
Tô Minh nắm lấy tay nhỏ của Quan Khuynh Thành.
Rời đi.
Vào tàu con thoi tác chiến khống lồ trong hư không, lại bị Quan Khuynh Thành đẩy ra.
“Vẫn còn cách Võ Tông rất xa nhỉ”, Tô Minh hỏi.
“Chắc là phải mất mấy ngày”.
“Vậy anh tu luyện trước một chút”, Tô Minh đã không đợi kịp rồi, bởi vì anh có thu hoạch quá lớn sau trận chiến với Tiêu Nhập Cốt.
“Khoan đã”, Quan Khuynh Thành lại có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng nói.
“Sao vậy?”
“Hừ, tối hôm qua anh đến phòng Cấn Nhi làm chuyện xấu, sao lại không đến phòng em?”, Quan Khuynh Thành nghiêm túc hỏi, rõ ràng là chuyện rất xấu hổ,
nhưng cò ấy lại nói rất chân thành, cứ như là đang nghiên cứu thảo luận học thuật vậy.
Phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp kia, khiến người ta cũng phải rung động mềm lòng.
Trong lòng Tô Minh rung động.
Lập tức ôm lấy Quan Khuynh Thành, cúi đầu xuống.
Hôn cô thật mạnh.
Rất lâu rất lâu sau…
Hai người mới buông ra.
“Tên khốn này!”, Quan Khuynh Thành vừa ngượng ngùng vừa tức giận, sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng tâm trạng cũng đã dao động mạnh, không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa, đôi mắt đẹp lườm Tò Minh một cái.
Nụ hòn đầu của cò… cứ vội vàng không kịp chuẩn bị như vậy.
Tô Minh thấy Quan Khuynh Thành còn muốn nổi giận.
Liền xoay người bỏ chạy về phía cabin: “Anh muốn tu luyện, khụ khụ…”
Ba ngày sau.
Biển Vô Mệnh, Thành Trì Cổ.
Vũ Bất Bại triệu tập tất cả người của Võ Tòng ở trước tháp Cửu Tâng một lần nữa.
“Thiên tài siêu cấp mà lão phu nói mấy ngày trước hôm nay sẽ đến Võ Tông, sau đó mọi người đi theo tôi đến cổng thành chào đón”, Vũ Bất Bại lên tiếng nói.
Trong phút chốc, 1000 người Võ Tông kia đều ồn ào.
Có chút bất mãn.
Thứ nhất, từ trước đến nay ngoại trừ những trường hợp cực kì đặc biệt ra thì không có bất kỳ người bên ngoài nào được đi vào Võ Tông.
Võ Tông thật sự là không chào đón những người yếu ở bên ngoài đó.
Thứ hai, muốn bọn họ phải đi chào đón ư? Thiên tài siêu cấp chó má gì đó có xứng sao?
Tiếp theo, Vũ Bất Bại do dự một chút rồi mới nói tiếp: “Người tới là khách, mặc dù lão phu nói đối phương là siêu cấp yêu nghiệt, sau khi vào thành trì chắc chắn sẽ không tránh khỏi
việc thi đấu với mọi người, nhưng mọi người nên nhường nhịn một chút, đừng để xảy ra án mạng, lão phu rất xem trọng cậu ta, đây là một người trẻ tuổi không tồi”.
Nói cho cùng, ở sâu trong lòng Vũ Bất Bại vẫn cảm thấy Tô Minh rất khó so sánh với thế hệ trẻ tuổi của Võ Tòng như Vũ Chân Uổng, Vũ Lập Thanh.
Đám người Vũ Chân Uổng, Vũ Lập Thanh chẳng những là cảnh giới Chân Thánh, hơn nữa bởi vì là dòng chính Võ Tông, cho nên còn có át chủ bài rất kinh khủng, thậm chí có thể chiến đấu vượt cấp.
Thực lực của Tô Minh thể hiện ra ở Thiên Đường Ngục có lẽ sẽ không thể so sánh được với đám người Vũ Chân Uổng được.
“Hừ.
Quả nhiên là một tên vô dụng”, đám thế hệ trẻ tuổi của Võ Tòng như Vũ Chân Uống không nhịn được hừ một tiếng.
Tiếp theo.
Vũ Bất Bại trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nói: “Người này tên là Tô Minh, còn có một thân phận nữa, cậu ta là người đàn ông mà cò nhóc Quan coi trọng!”
ông ta vừa dứt lời.
Đậu má.
Yên lặng.
Xung quanh vốn đang ồn ào, đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Quan Khuynh Thành đã từng đến Thành Trì Cổ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia đã để lại cho tất cả mọi người ấn tượng sâu sắc không gì sánh được.
Loại cấp bậc nữ thần kia… vậy mà lại chọn trúng một tên tép riu ở bên ngoài! Làm sao có thể? Chẳng lẽ đây là… trò đùa
động trời sao?
Rất nhanh.
Từng ánh mắt đều nhìn về phía Vũ Chân Uổng, nếu nói gần như tất cả thanh niên tài giỏi của thế hệ trẻ tuổi trong Võ Tòng đều yêu thích Quan Khuynh Thành thì không có bất kỳ vấn đề gì cả.
Nhưng cũng chỉ có mỗi Vũ Chân Uống dám biểu đạt ra mình thích Quan Khuynh Thành, bởi vì những người trẻ tuổi khác của Võ Tông đều tự biết mình, chỉ có thế giấu sự yêu thích trong lòng, về phần Vũ Lập Thanh cũng không hề khác gì
với Vũ Chân Uổng, nhưng Vũ Lập Thanh chỉ có hứng thú với võ đạo thôi.
“Đại trưởng lão, đừng có trách tôi, đương nhiên Vũ Chân Uổng tôi muốn nhằm vào tên chó má Tô Minh kia rồi, tôi sẽ không nương tay gì đâu”, tuy Vũ Chân Uổng không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã đặt quyết tâm, vốn dĩ bởi vì đại trưởng lão mở miệng nên hắn ta còn định chừa cho chút mặt mũi, làm theo lời đại trưởng lão nói, cho tên Tò Minh kia một chút mặt mũi, nhưng bây giờ…
Ha ha.
Quan Khuynh Thành là người mà tên tép riu như anh ta cũng có thể mơ tưởng sao?
Cái gì mà Quan Khuynh Thành coi trọng Tò Minh chứ, căn bản không có khả năng!
Nữ thần Quan không thể không có ánh mắt như vậy được, chắc chắn trong đó có chuyện gì bí mật rồi.
“Chân Uổng sư huynh, Tò Minh là ân nhân cứu mạng của tôi”, đúng lúc này, Vân Thanh Thanh do dự một chút, vẫn nhìn về phía Vũ Chân Uổng, mở miệng nói.
Mặc dù bây giờ Vũ Chân Uổng không có bất kỳ biểu cảm và cảm xúc biến hóa nào, nhưng cô gần như có thể xác định Vũ Chân Uổng rất căm thù Tô Minh, trong phút chốc cò cũng có chút bận tâm và lo lẳng cho Tô Minh.
Đối với Tò Minh, một mặt là cô rất biết ơn, cảm tạ anh, một mặc khác, cò cũng có một chút tình cảm không nói rõ được cũng không tả rõ được, nguyên nhân cũng đơn giản, thứ nhất Tô Minh cứu được cò lúc cô tuyệt vọng nhất, cho cô cuộc sống mới và hy vọng, thứ hai, Tô Minh là người đầu tiên cũng là người duy nhất tiếp xúc gần gũi đế chữa trị cho cô, hai người đã có
một ít tiếp xúc cơ thể khá thân mật, thứ ba, Tô Minh đúng là rất yêu nghiệt, ưu tú, bản thân anh đã rất hấp dẫn người khác phái rồi.
Vì những nguyên nhân này, mặc dù Vân Thanh Thanh không xác định có phải mình thích Tò Minh hay không, nhưng có thể xác định là Tô Minh rất đặc biệt trong lòng cô ấy.
“Hả?”, Vũ Chân Uổng ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thanh Thanh, không chỉ có hắn ta mà rất nhiều người ở đây đều nhìn Vân Thanh Thanh, bên trong mỗi ánh mắt đều tràn ngập vẻ kỳ quái, khó hiếu.
“Vân sư muội cũng rất coi trọng Tò Minh?”, Vũ Chân Uổng hỏi, đáy lòng đã là lửa giận đất rung núi chuyển, trên thực tế ở sâu trong lòng hắn ta cũng có một chút yêu mến Vân Thanh Thanh, dù sao Vân Thanh Thanh có được ý chí võ đạo cấp Chu Tước Tử Sắc, còn là một mỹ nhân, có thể không làm người ta động lòng sao? Nhưng đến bây giờ hắn ta vẫn chưa thể hiện ra, bởi vì dù sao Vân Thanh Thanh mới Võ Tông chưa được mấy ngày, không quá quen thuộc với tất cả mọi người, nếu liều lĩnh để lộ tấm lòng thì có vẻ rất xốc nổi.
Nhưng so với nữ thần như mộng nhưảo nghiêng nước
nghiêng thành và có địa vị to lớn như Quan Khuynh Thành, trên thực tê’ Vũ Chân Uổng có tự tin theo đuổi được Vân Thanh Thanh hơn.
Ai ngờ được…
Quan Khuynh Thành coi trọng tên tép riu ở bên ngoài kia? Ngay cả Vân Thanh Thanh cũng…
Ánh mắt của Vũ Chân Uổng đã bắt đầu lấp lóe!
Hắn ta hơi híp mắt lại, ý lạnh trên người lóe lên một cái rồi biến mất.
“Không phải, tôi tôi…”, đối mặt với ánh mắt chăm chú và tìm tòi nghiên cứu của Vũ Chân Uổng cùng rất nhiều người trẻ tuổi của Võ Tòng, sắc mặt Vân Thanh Thanh hơi đỏ lên, không biết nên giải thích thế nào.
Mình rất coi trọng Tò Minh sao? Hay là thích Tô Minh? Cô cũng không rõ nữa.
Không biết trả lời như thế nào.
“Được rồi, Thanh Thanh có coi trọng Tò Minh hay không là chuyện của Thanh Thanh”, cũng may Vũ Bất Bại đã giải vây: “Thanh Thanh, gần đãy có gì khó
hiếu vê việc tu luyện võ đạo không?”
“Tạm thời không có”, Vân Thanh Thanh lắc đầu, rất thuận lợi, mỗi ngày đề có tốc độ tu luyện tiến triến cực nhanh.
Giờ phút này.
Tò Minh và Quan Khuynh Thành đã đi tới trên không biển Vò Mệnh.
Tâng tầng lớp lớp trận pháp mắt trận quỷ dị khiến Tô Minh phải choáng váng, dù sao anh cũng không phải trận pháp sư chuyên nghiệp.
Cũng may có Quan Khuynh Thành dần đường.
Tâm trạng của Tò Minh khá tốt.
Thứ nhất trên đường đi có thể hấp thu rất nhiều linh thạch, cảnh giới tăng lên hơi quá mức, trực tiếp từ cảnh giới Chân Vương lên đến cảnh giới Chân Hoàng, còn là cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ!
Cảnh giới tăng nhanh cứ như bật hack vậy.
.