Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 817: Áp Chế Cảnh Giới





cả đài Thần Võ là một khối
đá, nhưng khối đá này lớn đến mức giật mình, dài hơn 5000 trượng, rộng hơn 3000 trượng, cao cũng cỡ 1000 trượng, điều khiếp người nhất là cả đài Thần Võ là một khối đá liền mạch.
Tổng thế đài Thần Võ có màu xanh và xanh đen, nhưng nhìn kỹ lại thì trên dưới đài Thần Võ khống lồ không ít chỗ lại có màu đỏ thầm.
Những thứ đó đều là vết tích do máu lưu lại.
“Đài Thần Võ này chính là do ông cụ lão tổ tông của Võ Thần chúng tôi một kiếm chém đứt từ đá Thông Thiên vào thời
viễn cổ, rồi lại dùng đại thần thông hư ảo vận chuyển vượt sòng tới đây”, Vũ Bất Bại giới thiệu, trong giọng nói tràn ngập vẻ tự hào.
Tò Minh nhìn chằm chằm vào đài Thần Võ, trong lòng cũng chấn động, một kiếm chém được một tảng đá lớn như thế này, còn có thể vượt sòng dịch chuyển hư vò tới đây, việc này phải có thực lực võ đạo cỡ nào chứ?
Thực lực cỡ hoàn toàn chân chính đạt đến mức dùng tay cũng có thể rời sông lấp núi, chặt đứt biển cả ấy chứ nhỉ?
“Hàng tỉ năm qua, tất cả những trận đấu trong Võ tông đều được quyết định trên đài Thần Võ, vì thế mà trên đài Thần Võ đã lưu lại vô số vết máu”, Vũ Bất Bại lại nói.
Vũ Bất Bại đang giới thiệu đài Thần Võ thì đằng sau cách đó không xa, Vũ Chân Uống đã không đợi được nữa, mặc dù Vũ Chân Uổng đã cố hết sức kiềm chế, nhưng toàn thân vẫn hơi run run.
Hắn ta thậm chí còn liếc nhìn về phía Quan Khuynh Thành rồi âm thầm thề: “Cô Quan, đợi đó, mở to mắt của cô ra mà nhìn người đàn ông cô

yêu thích rốt cuộc sẽ bị Vũ Chân Uổng này nghiền nát ra sao?”
“Cậu Tô, có hứng thú lên đài Thần Võ một vòng không?”, cuối cùng, Vũ Bất Bại đã lên tiếng.
Võ tông vô cùng si mê võ đạo.

Nếu Tô Minh đã được Vũ Bất Bại tán thưởng và coi trọng thì lại càng muốn mời Tô Minh đến Võ tông, đương nhiên sẽ không để Tô Minh đến phí công một chuyến.
Luận bàn giao lưu chắc chắn là việc phải xảy ra.
“Việc này…”, Tô Minh có chút cười khổ, nói thực anh ______________L______*__________
không hứng thú lắm.
Thế hệ trước của Võ Tông chắc chắn sẽ không thế lên giao lưu với anh được.
Thế hệ trẻ của Võ Tông mặc dù cũng mạnh nhưng đấu với anh thì thực sự anh không có hứng thú.
“Tò Minh, đã đến đài Thần Võ rồi! Nếu như anh còn không dám tiếp nhận khiêu chiến vậy thì không đáng mặt một người đàn ông đâu!”, Vũ Chân Uống lại lần nữa đứng ra, đường đường chính chính ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt sáng quắc.

Thậm chí, còn đột nhiên nhảy lên đài
Thần Võ cao đến ngàn trượng đó.
Tò Minh thở dài.

Anh hiểu không tránh được nữa rồi nên cũng đành thuận theo lên chơi một lát.
Không muốn để ý đến ruồi bọ, nhưng ruồi bọ lại cứ quấy nhiễu mấy mình.
Đúng lúc này, Vũ Chân Uổng lần nữa quát lên: “Tò Minh, nếu như anh thật sự sợ thì tòi áp chế cảnh giới xuống cùng cảnh giới với anh cũng được, thậm chí tôi còn không dùng binh khí, thế nào? Là đàn ông thì lên chiến đi! Đại trượng phu cờ gì lại sợ chiến
đấu?”
Vũ Chân Uổng gằn từng chữ nói, rõ ràng khí thế ngợp trời, chiến ý tăng vọt.
Vô cùng có sức cuốn hút.
“Chiến!”

“Chiến!”
“Chiến!”
Bên dưới, thanh niên của Võ tông gần như đều không hẹn mà cùng hô lên, âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng đều tăm tắp, thậm chí rất nhanh đã hình thành nên một khối chiến ý cực
kỳ cô đọng.
“Cậu Tô, hay là lên giao lưu đi”, Vũ Bất Bại lại lần nữa lên tiếng.
“Được”, Tò Minh gật đầu, còn không lên nữa thì chính là làm kiêu rồi.
Cơ thể anh khẽ chuyến động, nhảy lên hướng về phía trước, rồi hạ xuống đài Thần Võ.
“Ha ha ha ha, vậy mới là đại trượng phu chứ!”, Vũ Chân Uổng cười lớn lên, cùng lúc đó Vũ Chân Uổng lại thật sự áp chế cảnh giới.

Là đàn ông, một lời nói ra chắc như đinh đóng cột,
nói được là phải làm được.

Nói sẽ áp chế cảnh giới xuống bằng với Tô Minh không phải là đùa, cho dù áp chế xuống cùng một cảnh giới, hắn ta cũng tuyệt đối nắm chắc có thể xử đẹp Tô Minh.
“Anh không cần phải áp chế cảnh giới đâu, cứ như vậy đánh đi! Thực lực của tòi mạnh lắm đấy! Thật sự rất mạnh rất mạnh!”, Tò Minh nói, nói đúng sự thật.
Vừa nói những lời đó xong, Vũ Chân Uổng đang định đáp trả một câu châm biếm gì đó, nhưng đúng lúc này…
“Đại trưởng lão, Đại trưởng lão, Đại trưởng lão”, một giọng nói từ phía xa truyền đến.
Giọng nói đó đầy vẻ lo lắng và kích động!!!
Chính là giọng nói của Tam trưởng lão Vũ Bất Lưu.
Lập tức, Vũ Bất Bại quay người, sắc mặt trở nên kích động, ánh mắt sáng lên.

Vũ Bất Lưu trở về rồi, ông ta biết nhất định đã điều tra ra được rốt cuộc là ai đã giết chết Tiêu Nhập Cốt.
Không chỉ Vũ Bất Bại mà gần như cả 1000 người của Võ tông, thậm chí cả Vũ Chân Uổng

trên đài Thần Võ cũng phái nhìn về phía Vũ Bất Lưu đang điên cuồng vội vàng chạy tới.
Chớp mắt.
Vũ Bất Lưu thở hổn hến xuất hiện trước mặt Vũ Bất Bại.
Thở hồng hộc đứt quãng.
“Mệt mệt mệt mệt chết mất!1′, Vũ Bất Lưu có vẻ tiêu tốn quá sức, vì để trở về nhanh nhất có thể mà vừa nãy sau khi ông ta tiến vào biến Vô Mệnh đã liên tục điên cuồng tiêu hao chân khí dùng thân pháp nhanh nhất.
Nên lúc này mới mất sức
như vậy.

Sẳc mặt cũng có chút trắng bệch ra.
“Có phải có tin tức rồi không?”, Vũ Bất Bại vội vàng hỏi, thật sự không đợi được nữa, toàn thân đều đang run lên, nhìn chằm chằm vào Vũ Bất Lưu.
“Đại trưởng lão, ông không đoán ra được Tiêu Nhập Cốt đã bị ai giết chết đâu! Trời ơi! Người giết chết Tiêu Nhập Cốt đó, ông đoán xem bao nhiêu tuổi?1′, Vũ Bất Lưu kích động đến mức sắc mặt đỏ ửng, giơ tay lên xòe ra hai ngón tay, cũng không cần Vũ Bất Bại phải trả lời, tự hỏi tự trả lời luôn: “Không phải 20 nghìn tuổi, cũng không phải 2000 tuổi,
thậm chí không phải 200 tuổi, mà là một thanh niên 20 tuổi, Đại trưởng lão, có phải cảm giác như đang nằm mơ không?”
Vũ Bất Lưu vì quá kích động nên nói chuyện cũng văng hết cả nước miếng ra.

Nhìn trông làm gì có chỗ nào ra dáng một cường giả cảnh giới Bất Tử chứ?
“Hơn nữa, người thanh niên 20 tuổi đó lúc giết chết Tiêu Nhập Cốt còn chỉ mới là cảnh giới Chân Vương, cảnh giới Chân Vương đói”, Vũ Bất Lưu lại nói: “Đúng là điên rồi, nếu không phải có được đá Huyền Ảnh thu hình lại thì có chết tôi cũng không dám tin!”
Vũ Bất Lưu khoa tay múa chân, giống như một người bình thường vừa trúng 1 tỷ tiền thưởng vậy.
“Người đó là ai? Tên họ là gì? Nói đi! Đây mới là điều quan trọng, sốt ruột chết mấtl”, Vũ Bất Bại quát nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.