Ngoài ra, thiên phú võ đạo cũng chả ra sao, còn không bằng cô ta.
Người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn cô tuyệt đối không thế là Công Tôn Thần!
Đặc biệt là sau khi gặp Tô Minh thì cô ta càng kiên quyết.
Ngoài ra.
Lúc này cô ta không nể mặt ai, như loài lửng mật phản pháo lại Lam Lệ, mắng Công Tôn Thần cũng là cố ý.
Haha...!Như vậy chẳng phải cô ta có thể tạo cho mình hình tượng không biết điều, tự cao tự đại, nóng nảy, sốc nổi hay sao?
Với hình tượng này thì Ngụy Chấn Phong sẽ không suy nghĩ nhiều, coi thường cô ta, khả
năng đạt thành ván cược lại càng lớn.
Ván cược đáng sợ như vậy muốn làm được thì phải chơi đòn tâm lý, không để lộ sơ hở.
Tất cả đều nằm trong sự tính toán của Diệp Mộ Cẩn.
"Diệp Thông Bình, lời của Diệp Mộ Cẩn có thể đại diện cho ông và toàn thể nhà họ Diệp không?", quả nhiên ngay sau đó, Ngụy Chấn Phong hít sâu một hơi, dường như ra quyết định gì đó.
Ông ta nhìn Diệp Thông Bình, nói với giọng nghiêm túc, trịnh trọng.
"Có thể", Diệp Thông Bình im lặng một lát, cuối cùng gật đầu.
Ông ta tin tưởng con gái mình.
Cũng như toàn bộ người nhà họ Diệp đều tin tưởng Diệp Mộ Cấn vậy
"Được, nếu Mộ Cẩn đã tự tin như vậy, muốn chiến một trận chấm dứt tất cả với nhà họ Ngụy chúng tôi thì nhà họ Ngụy cũng sẽ không nao núng.
Cuộc thi giao lưu võ đạo năm nay chúng ta đấu một trận, giải quyết mọi ân oán!", Ngụy Chấn Phong đột nhiên vỗ mạnh tay lên bàn.
"Ông Diệp, ông nghĩ kỹ đi",
thấy hai nhà Ngụy - Diệp thật sự liều mạng làm một trận chiến sinh tử, Công Tôn Hạ lên tiếng.
Hắn nhìn Diệp Thông Bình, vẻ mặt trịnh trọng thể hiện rõ sự lo lắng.
Hắn cảm thấy nhà họ Diệp
đang làm việc hồ đồ, Diệp Thông Bình không có đầu óc, con gái mình làm liều không những không ngăn cản lại còn ủng hộ.
Đúng là điên rồi.
Hắn cảm thấy lần này nhà họ Diệp chắc chắn xong đời rồi.
Nhà họ Diệp là đồng minh với nhà Công Tôn, hắn lo lắng cũng là vì suy nghĩ cho gia tộc mình.
"Tôi nghĩ kỹ rồi", Diệp Thông Bình cười nói, sau đó chắp tay: "Mọi người, nếu đã thương lượng xong thì tôi đưa con gái đi trước".
Nói xong, Diệp Thông Bình đưa con gái ra khỏi phòng họp.
Sau khi hai người rời đi, những người khác vẫn ở lại.
"Nhà họ Diệp thật là, haiz...", Công Tôn Hạ lắc đầu.
ông ta đã bắt đầu nghĩ đến việc có nên đổi đồng minh hay không.
"Đường đường là một trong tám đại gia tộc ở Đế Thành mà lại bị hủy hoại trong tay một con nhóc, cũng thật đáng buồn, ông Ngụy, chúc mừng ông", Lam Lệ đứng dậy, mỉm cười chắp tay với Ngụy Chấn Phong.
"Hahaha, chúc mừng, chúc mừng, tôi nghe nói Lam Tuyết nhà ông sắp kết hôn với cậu chủ nhà họ Hồng rồi, xem ra nhà họ Lam lại sắp tiến thêm một bước", Ngụy Chấn Phong cười nói.
"Hahaha...", Lam Lệ cười vang, tâm trạng rất tốt: "Sắp rồi, hôn lễ vào ngày lập đông, cũng là sau khi kết thúc cuộc thi võ đạo 2 ngày, ông Ngụy, đến lúc đó ông phải nhất định phải đến uống rượu mừng đấy".
"Đương nhiên rồi", Ngụy Chấn Phong cười càng lúc càng tươi.
Vốn quan hệ giữa nhà họ Ngụy và nhà họ Lam cũng không kém nhưng cũng không tốt.
Có điều hiện tại thái độ của vị gia chủ mới nhà họ Lam này khiến ông ta cảm thấy nhà họ Ngụy và nhà họ Lam cũng có thể bắt tay liên minh.
"Ông Ngụy, ông chắc chắn không?", ngược lại, gia chủ nhà họ Dư - Dư Thủ Lâm lại khá bình tĩnh: "Con nhóc nhà họ Diệp có tiếng là thông minh, theo lẽ thường thì nó không thể phạm sai lầm ngu ngốc được.
Hơn nữa, ông Diệp cũng hùa theo nó, liệu có phải có gì đó đặc thù hay không?"
"Ong Dư, ông yên tâm đi, ha ha...!Không ngại nói với ông, nhà họ Ngụy chúng tôi mời đến một vị giáo tôn hàng đầu đến từ Huyền Linh Sơn.
Nhờ ông ta mà hai tháng gần đây, thực lực của học viên ở viện võ đạo tiến bộ nhanh chóng, nếu không có gì bất ngờ thì cuộc thi lần này, mọi người có thể nhìn thấy học viên đạt đến cảnh giới tông sư của nhà họ Ngụy", Ngụy Chấn Phong cười nhạt đáp.
"Haha, như vậy nói không chừng, sau cuộc thi giao lưu võ đạo lần này, tám đại gia tộc trở thành 7 đại gia tộc rồi.
ông Ngụy, nhà họ Ngụy nuốt mất nhà họ Diệp thì chúng tôi không có ý kiến gì, nhưng phần thừa dư lại cũng phân cho chúng tôi một chút, không vấn đề gì chứ?", Phùng Chí Đằng cũng nói.
ông ta vuốt râu, ánh mắt hiện lên sự tham lam.
"Đương nhiên...", Diệp Chấn Phong vừa nghĩ đến nhà họ Ngụy nuốt trọn nhà họ Diệp, nhà họ Ngụy có thế đạt đến tầng cao như nhà họ Dư và Công Tôn thì ông ta lại trở nên hưng phấn..