Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 824: Bộ Mặt Thật Của Cốc Chủ Tiên Âm Cốc





Nực cười.
Nếu như Tiên Âm Cốc có đại ơn với bản thân cò, thật lòng thật tâm đối đãi với cò như một thiếu cốc chủ thì cô cũng chấp nhận giao ra kho báu Chuẩn Đế.
Nhưng Tiên Âm Cốc ngay từ ban đều đã không có ý tốt.
Thiếu cốc chủ chó má gì chứ?!
Nếu không phải ngẫu nhiên nghe thấy được, cô nào biết vị
sư tòn tốt đó của mình lại muốn bồi dưỡng cò, hoàn toàn kích hoạt huyết mạch võ đạo của cò rồi sau đó sẽ dùng bí pháp cấm kỵ thời cổ đại để cướp đoạt đi huyết mạch của cò chứ.
Không hơn không kém, cái danh thiếu cốc chủ này cũng chỉ để nghe cho hay mà thôi, một chút quyền lợi cũng không có, hoàn toàn là hữu danh vô thực, chỉ dùng để trói buộc cô mà thòi.
Vì đế đạt được mục đích này, một năm nay, SƯ tôn của cô lần nào cho cô tài nguyên võ đạo rộng lượng cũng nhất định thêm vào một thứ tương tự với
bảo địa thiên tài ẩn chứa linh khí nồng đậm không màu không mùi có tên là ‘Ngưng Tâm thảo’, sự thực thì đó chính là thuốc độc.
Một khi sử dụng Ngưng Tâm thảo trong thời gian dài sẽ khiến tim phổi trúng độc, dần dần sẽ thần không biết quỷ không hay mà chết đi…
Hơn nữa, Ngưng Tâm thảo còn có một chỗ đặc thù đó là, cùng lúc với người dùng từ từ đi đến cái chết thì sẽ không bị tổn hại đến huyết mạch.
Vị sư tôn tốt đó của cô thân là cốc chủ Tiên Âm Cốc, còn là

nữ thần trong mộng của vô số cường giả bá chủ trong các thể lực ấn thế trên thế giới Tiếu Thiên, lúc nào cũng trưng ra hình tượng nữ thần Tiên Âm lương thiện, từ bi, vô dục vò cầu.

Thực tế thì nội tâm lại vô cùng ác độc, tham lam, tàn nhẫn… thật sự khiến người khác được mở rộng tầm mắt.
Nhưng cho dù biết tất cả những toan tính của sư tôn thì Tò Ly vẫn ngoan ngoãn dùng hết những tài nguyên võ đạo mà SƯ tôn cho, bao gồm cả Ngưng Tâm thảo.
Bởi vì, cô không có thực lực để từ chối.
Một khi từ chối có lẽ sư tôn sẽ lập tức ra tay, không cần phải đợi đến lúc bản thân cô có tác dụng mà đã chết rồi.
Ngược lại cò còn giả vờ không biết, ít nhất trong thời gian ngắn bản thân sẽ không chết, tương lai cũng sẽ có được một cơ hội sống.
Không thế không nói, Tò Ly rất dũng cảm, cũng rất cứng cỏi, biết rõ là thuốc độc nhưng vẫn giả vờ không biết, bình tâm uống vào.

Cũng chính vì lý do đó mới có được sự tín nhiệm của sư tôn, sư tôn cho rằng Tô Ly không biết gì cả, chỉ là một con ngốc thôi.

Dần dần cũng dẫn đến
buông lỏng cảnh giác, thậm chí thời gian trước cò xin ra ngoài rèn luyện, sư tòn do dự một lát nhưng cuối cùng vần đồng ý.
Cũng chính nhờ lần rèn luyện đó mà cô đánh bừa đánh bại lại xông vào trong di tích của Tử u Chuẩn Đế, cực kỳ may mắn lấy được tất cả bảo vật trong di tích Tử u Chuẩn Đế đó.
Nhưng chuyện cô vào trong di tích Tử u Chuẩn Đế lại có rất nhiều người biết, bởi vì lúc đó không ít các thanh niên tài tuấn thế hệ trẻ của các thế lực khác cũng có mặt ở đó.

Đều nhìn thấy cô vào trong di tích Tử u Chuẩn Đế.
Đúng lúc này.
“Cốc cốc cốc…1′, tiễng gõ cửa vang lên.
Cùng lúc bên ngoài vang lên giọng nói dịu dàng: “Lỵ Nhi, con có ở trong đó không?”
“Sư tôn, con có”, Ly Nhi vội vàng đáp, cò đứng lên, sâu trong ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
Mở cửa phòng ra.
Một người phụ nữ thân mặc đồ đỏ, rất xinh đẹp, dung nhan tuyệt sắc, khí chất khiếp người, từng cái nhăn mặt, cười nói, đi
lại, hành động đều mang lại cho người khác một cảm giác mơ mộng vô tận.

Rất có mùi phụ nữ.
“Hai người ra ngoài đi”, người phụ nữ chính là cốc chủ Tiên Âm Cốc, Mạt Thính Vũ, một người phụ nữ có dung nhan tuyệt sắc, thực lực khủng bố hiếm thấy.

Mạt Thính Vũ giơ tay lên ra hiệu cho hai người hầu lui xuống.
Hai người hầu cung kính rời đi.
Mạt Thính Vũ đi đến cạn bàn rồi ngồi xuống, rót cho Tỏ Ly
một tách trà, thở dài một hơi rồi nói: “Ly Nhi, kho báu Chuẩn Đế đó là con liều mạng mới lấy được, bây giờ tòng mòn muốn con giao ra toàn bộ, con không cam lòng là điều chắc chắn, đổi lại là sư tôn thì cũng chắc chắn không đồng ý.

Đáng tiếc, Tiên Âm Cốc không phải chỉ có một mình sư tôn, còn có Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão nữa, một mình sư tôn lên tiếng cũng không được”.
Trên gương mặt xinh đẹp của Mạt Thính Vũ tỏ ra áy náy và đau khổ.
Nếu không phải Tò Ly đã biết được bộ mặt thật của Mạt
Thính Vũ thì lúc này cô chắc cũng sẽ thật sự bị màn diên xuất của vị sư tôn xinh đẹp đây làm cho cảm động mất.
Đương nhiên, những thứ nên diễn thì vẫn phải diên.

Mọi người đều là những bậc thầy diễn xuất.
“Sư tôn, người không cần phải tự trách mình, con biết người đã cô’ gắng hết sức rồi”, Tô Ly nhẹ giọng nói.
“Ly Nhi, sư tôn biết sau núi Tiên Âm Cốc có một Truyền Tống Trận, có thể trực tiếp đưa con ra khỏi biển Vô Mệnh, nếu thực sự không được thì con chạy đi.

Vời thiên phú của con,
cộng thêm kho báu Chuẩn Đế nữa, chẳng mấy năm nữa là con có thể đuổi kịp sư tôn fôi.

Đến lúc đó ai dám bức ép con giao ra kho báu Chuẩn Đế chứ?”, Mạt Thính Vũ hạ giọng xuống, nghiêm túc nói.
Xem ra vì đồ nhi của mình mà không quan tâm đến việc tốn thất của Tiên Âm Cốc.


Đúng là một sưu tôn yêu thương bảo vệ đ’ô nhi.
Nhưng toàn thân Ly Nhi lạnh ngắt, trong lòng cũng nguội lạnh.
Vị sư tòn này quá đáng sợ rồi.
Tô Ly có thể xác định, một khi bản thân thật sự đồng ý thì sau khi được Mạt Thính Vũ đưa ra khỏi biển Vô Mệnh sẽ bị Mạt Thính vũ lén giết chết ngay.

Mạt Thính Vũ ra tay ở bên ngoài biển Vô Mệnh, vừa lấy được toàn bộ kho báu Chuẩn Đế, lại còn có thế không để cho những người có địa vị cao khác ở Tiên Âm Cốt biết được, một mình độc chiếm kho báu, thuận tiện còn lấy luôn cả huyết mạch của cô.
Quá độc ác rồi!!!
Cũng quá biết tính toán.
Trong lòng Mạt Thính Vũ chỉ có bản thân bà ta mà thôi.

Ngay
đến Tiên Âm Cốc đối với bà ta cũng chẳng là gì.
Tô Ly có chút trầm mặc, nhìn trông có vẻ như đang do dự.
Sâu trong đòi mắt của Mạt Thính Vũ lóe lên tia mong đợi và tàn nhân, đô đệ tốt cúa tôi, cô mau đồng ý đi, thành toàn cho SƯ tôn này, SƯ tôn sẽ cảm ơn cô.
“Như thế sao được ạ? Sư tôn! Người đối xử với con đủ tốt rồi, nếu như còn vì con mà đắc tội với mấy vị Đại trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão thì sau này người ở trong tông môn chắc chắc sẽ rất khó khăn”, Tô
Ly cật lực lắc đầu: “Sư tòn, con không đi đâu!”
Đương nhiên không thể đi.
ít nhất, ở lại trong tòng mòn, Mạt Thính Vũ sẽ còn vì giữ hình tượng của bà ta mà không thể ra tay một cách trắng trợn.
“Ly Nhi, con…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.