Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 916: 916: Tính Sổ




Tích lũy qua hàng tỷ năm, mới có một trăm triệu mà Tò Minh mở miệng đã đòi chín mươi triệu?
Bạch Thiên Giảo cho rằng bản thân đã đánh giá đủ cao về sự điên cuồng và tham lam của người trẻ tuổi này rồi, nào ngờ…
“Cậu Tô, chuyện… Chuyện… Chuyện này, tộc Bạch Phượng không lấy ra được! Lão đã nói tộc Bạch Phượng chỉ lưu trữ có ba mươi triệu khối hỏa tinh, sao có thế lấy ra được chín mươi triệu khối được chứ?”, Bạch
Thiên Giảo như sắp khóc đến nơi, gương mặt ủ rũ, ông ta chưa từng bị ức hiếp như thế này bao giờ?
“Không lấy ra được thì đi mượn, tôi phải quan tâm đến cách các người gom cho đủ à?”, Tò Minh thản nhiên nói.
“Chuyện này…,” Bạch Thiên Giảo cũng muốn cắn nát cả răng, ông ta thật sự căm phần, mà còn sợ hãi, khiếp sợ đến mức có thế có thế nuốt hết cả trăm ngàn người sống!
Nhưng Bạch Thiên Giảo cũng không dám cò kè mặc cả, bởi vì ông ta nhìn ra được nếu
mình còn cò kè thì không chừng người trẻ tuổi này không hành động theo lẽ thường này sẽ lập tức bóp chết mình mất.
Nghĩ đến kết cục trước đó của Bạch Chấn Phong, chẳng phải chỉ vì nói nhiều nên đã chọc đến người trẻ tuổi này sao?
Bạch Thiên Giảo không muốn chết.
Bạch Thiên Giảo đành chịu, giọng nói như nghẹn ngào sắp chết, nói: “Cậu Tô, chuyện này… Lão làm không được, phải quay về trong tộc tộc Bạch Phượng, bấm báo mọi chuyện với Tộc trưởng với cả Thái Thượng
trưởng lão nữa”.
“Tất nhiên.

Tôi là người biết điều.


Cho ông ba ngày.

Bây giờ người của tộc Bạch Phượng các người có thể cút được rồi, báo tin cho người có thể quyết định, ba ngày sau, tôi muốn nhìn thấy chín mươi triệu khối hỏa tinh, nếu không tôi sẽ đi thẳng tới tộc Bạch Phượng một chuyến, cũng có lẽ sau này tộc Bạch Phượng sẽ bị xóa tên khỏi đế quốc Hoang Thú rồi”, Tô Minh khoát khoát tay nói.
Vậy mà thật sự đồng ý thỉnh cầu của Bạch Thiên Giảo!
Thật sự là thả đám người
Bạch Thiên Giảo ra sao?
Thoáng chốc, ngay cả bản thân Bạch Thiên Giảo cũng ngây người.
Ông ta thỉnh cầu quay về tộc, cũng là vì còn một chút ít khát vọng và vọng tưởng, từ đó mới thốt ra theo bản năng.

Theo ông ta thấy nếu Tô Minh không lấy được bồi thường tốn thất tinh thần vừa ý thì sẽ không thể nào thả đám người bọn họ đi.
Đám người bọn họ cũng giống như con tin vậy.
Nếu thật sự thả đi thì lấy đâu ra thứ để uy hiếp tộc Bạch
Phượng, để bắt chẹt tộc Bạch Phượng?
Nói thẳng ra thì nếu những cường giả tộc Bạch Phượng bọn họ quay về trong tộc, bấm báo tin tức cho Tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão rồi thì đừng nói là Tò Minh lấy được chín mươi triệu khối hỏa tinh kia, mà trăm phần trăm là sẽ không lấy được gì cả, hơn nữa sẽ bị mấy người chí cường giả Tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão truy sát.
Tộc Bạch Phượng là một trong mười tộc lớn nhất, sao có thể đơn giản vậy được?
Trên trướng lão còn có Tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão, Tộc trưởng và Thái Thượng trưởng lão không phải là cảnh giới Bất Tử tầng thứ tám, thứ chín thì cũng là cấp độ cảnh giới bán bộ Thiên Diễn?
Tò Minh và đám người rối kỳ dị kia cho dù có thể miếu sát Bạch Chấn Phong cảnh giới Bất Tử tầng thứ sáu thì cũng không thể vô địch được chứ?
Cũng không thể là đối thủ với mấy người Tộc trưởng và Thái thượng trưởng lão được chứ?
Đương nhiên, dù ngơ ngác
nhưng Bạch Thiên Giảo và đám người tộc Bạch Phượng rất kích động.
Người trẻ tuổi này quả nhiên không hiểu đế quốc Hoang Thú, quả nhiên không rõ tộc Bạch Phượng, đúng là tính toán không chu toàn!
Lúc này không đi thì còn đợi lúc nào mới đi?
“Cậu Tô, chúng… Chúng ta rời đi đây!”, Bạch Thiên Giáo vẫn biểu hiện run rẩy e sợ, chắp tay rồi vội vàng rời đi, những cường giả khác của tộc Bạch Phượng cũng không khác gì.
Một lúc sau, toàn bộ cường giả tộc Bạch Phượng đã rời đi.
Quả nhiên Tò Minh nói thì giữ lời, thật sự thả đám người Bạch Thiên Giảo đi.
Cách đó không xa, sắc mặt Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt lại bắt đầu thay đổi điên cuồng, sốt ruột rồi.
Tô Minh lại thả hổ về núi!

Đã thả hổ về núi rồi, sao còn có thể uy hiếp được nữa chứ?
Rốt cuộc Tô Minh nghĩ thế nào? Không hiểu nổi.
Ngoài ra, theo như lời vừa rồi của Tô Minh, ít nhất anh còn ở lại trong đế quốc Hoang Thú thêm ba ngày nữa?
Trời à Ị
Điên rồi sao?
Cho dù anh có mạnh cỡ nào, có vô địch ở đâu thì nơi này là đế quốc Hoang Thú, là đại bản doanh của đế quốc Hoang Thú, có quỷ mới biết bên trong còn ẩn giấu bao nhiêu lão quái vật? Bao nhiêu dị chủng Thú Tộc?
ở lại đây chính là tự tìm đến cái chết, sống đủ rồi hay sao!
Cho dù thực lực có mạnh, có yêu nghiệt, thủ đoạn có nhiều cũng không thể mạo hiểm như vậy!
Bên kia, những cường giả của gia tộc Kim Bằng Thái Cố thì anh nhìn tôi, tòi nhìn anh, hoàn toàn không hiểu nổi Tô Minh, có không hiểu, có e dè, có đánh giá, có lo lắng…
“Kim Thanh, mời, tôi và cô đấu đơn, bây giờ cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi!”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh lại nhìn Kim Thanh, làm ra động tác tay mời.
Kim Thanh suýt đã xụi lơ.
Đấu đơn?
Đấu đơn cái gì?
Kiến cùng rồng đấu đơn sao?
Kim Thanh kinh ngạc nhìn Tô Minh chằm chằm, kinh sợ khủng khiếp khiến tâm trạng cô ta sụp đổ hoàn toàn.
Anh trai, gọi anh là anh rồi, anh đã giết hanh Bạch Chấn Phong cánh giới Bất Tử tầng thứ sáu chỉ trong tích tắc, bây giờ có nhất thiết phải đấu cùng với thứ rác rưởi ngay cả cảnh giới Bất Tử cũng không phải như cò ta không?______________________
“Tôi nhận thua!”, Kim Thanh gần như bật khóc, âm thanh nghẹn ngào, bị dọa sợ.
Thế nhưng.
Trả lời Kim Thanh lại là một luồng khí xoáy.
Khí xoáy lập tức gi3t ch3t Kim Thanh, Kim Thanh bị biến thành một vũng máu, thần hồn cũng hóa thành hư vô.

Nếu nhận thua đã có thể sống sót thì còn báo thù cái gì?
Sư tôn suýt chút đã chết rồi, gia tộc Kim Bằng Thái Cổ là đầu sỏ gây ra, lại dề dàng bỏ qua
như vậy sao? Ha ha ha…
Đừng nhìn thấy Kim Thanh vừa nãy bị dọa sợ bật khóc, gương mặt xinh đẹp lại có cảm giác như hoa lê trong mưa, nhưng Tò Minh rất rõ ràng, đây là cảm xúc và vẻ mặt Kim Thanh khi cô ta biết thực lực cách biệt xa cả vạn dặm, nếu như đổi lại thực lực anh không bằng Kim Thanh thì sao? Ha ha… ước chừng bản thân sẽ bị Kim Thanh dùng một tay đập nát thịt mất.
Mà trong lúc Tô Minh giết Kim Thanh thì đám người Kim Lưu trên thực tế cũng có chút ít cơ hội cứu được Kim Thanh nhưng cũng không dám cứu.
Không ai là không sợ chết!
Ngay sau đó.
Còn chưa kịp đợi mọi người chớp mắt thì Kim Lạc cũng bị đánh thành hư vô.

Chết!
Tô Minh tùy tiện đã đánh chết hai con kiến rồi.
Sau đó, ánh mắt Tô Minh lại nhìn sang đám người Kim Nham và Tê Đằng, hai người này so với Kim Thanh và Kim Lạc còn đáng chết gấp vạn lần.
Tô Minh nhìn chằm chằm Kim Nham và Tê Đằng, lập tức hai người đều bị dọa sợ, trực
tiếp ngất xỉu…
“Cậu Tò, Kim Nham và Tê Đằng này tội chết vạn lần, cậu muốn giữ lại tra tấn hay là muốn gi3t ch3t ngay bây giờ?”, Kim Lưu lên tiếng, ít nhiều cũng có chút e sợ và nịnh nọt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.