Sau đó cất kiếm đi ngay.
Cả quá trình ra chiêu rất nhanh và cũng khá là tùy ý.
Khiến con người ta có cảm giác như đang mơ.
Thế nhưng.
Khi tất cả mọi người cảm thấy Tò Minh quá tự cao tự đại, không biết lượng sức, sẽ bị quật tả tơi.
Thì đột nhiên!
“Gào…”, tiếng kêu la thảm
thiết của Kim Độc vang lên, vô cùng đau khổ, âm thanh đầy chói tai và chân thực.
Máu tươi văng tứ tung.
Màu vàng trở nên u ám.
Có thể thấy rất rõ, vuốt của Kim Độc sắp chạm vào người Tô Minh, suýt chút nữa là tóm được nhưng… Nhưng lại bị chém đứt lìa!
Bị một kiếm của Tô Minh, chặt đứt.
Một câu chuyện thần kỳ!
Thần kỳ đến mức tỷ năm
khó gặp.
Hiện ra trước mặt mọi người như thế.
“Còn cái vuốt kia nữa, đế lại nốt đi”, Tô Minh lại đột ngột nói, anh lại ra tay.
Ánh kiếm lóe lên.
Một cái móng vuốt khác của Kim Độc cũng bị chém đứt.
Hai cái móng vuốt được Tô Minh nhặt bỏ vào nhẫn không gian.
Hai cái móng vuốt này có độ cứng sánh ngang với đạo khí
hạ phẩm, nói thật lòng, nó còn đáng sợ hơn cả vũ khí của những cao thủ để lại trong di tích cổ từ hàng tỷ năm trước.
Rất đáng để lưu giữ.
Hơn nữa Tô Minh có thể xác định được rằng hai cái móng vuốt này sẽ được bia Huyền Diệu chấm trúng, một khi bia Huyền Diệu cắn nuốt hai cái móng vuốt này, nói không chừng sẽ có chút tiến bộ.
Nghĩ thế, Tô Minh cảm thấy nóng lòng muốn thử, không ngờ bản thể bộ tộc Kim Bằng Thái CỔ còn là bảo bối thế này.
Bấy giờ, anh hận không thể chặt hết tất cả móng vuốt của cao thủ tộc Kim Bằng Thái Cổ.
“Không! Không! Không thể nào!”, với sự hào hứng của Tô Minh thì Kim Độc lại sụp đố thêm lần nữa, tinh thần và tâm trạng khó lắm mới góp nhặt lại được sụp đổ ‘âm ‘âm, trở thành những mảnh nhỏ như bột phấn.
Bản thể khổng lồ của Kim Độc điên cuồng bay đi, hai cái móng vuốt đã mất, chỉ còn mỗi hai cái đùi liên tục chảy máu tươi như thế nó chẳng còn thiết sống nữa.
Đúng là Kim Độc không thể
chấp nhận được sự thật này.
.