Cũng rất đau, gương mặt Kim TỐ Y méo mó không ra hình người, trông cứ như bản thể của Kim Bằng Thái Cố trông rất đáng SỢ.
Tất nhiên khí tức từ người Kim Tố Y cũng có sự thay đổi, nếu như một giây trước cô ta chỉ là biển rộng rít gào, hồng thủy ngập trời thì bây giờ đây cô ta đã biến nước biển rộng mênh mông thành nham thạch nóng chảy, biến thành thiêu đốt, làm tan chảy tất cả mọi thứ.
Cảnh giới võ đạo của Kim TỐ Y bất giác đột phá lên thẳng
cánh giới Thiên Diễn bậc hai.
Đòi mắt màu tím giờ đã biến thành màu máu đen.
Hởi thở hủy thiên diệt địa dao động khiến Hoang Thành này dần bị chôn vùi!
Hoang Thành run lên cứ như thuyền lênh đênh trên mặt nước, có thể bị phá thành từng mảnh nhỏ bất kỳ lúc nào.
Vô số người của tộc thú bây giờ đang trở nên điên cuồng chui xuống đất, hoặc là trốn lên trời…
Sự hỗn loạn đầy tuyệt vọng.
Trong Hoang Thành, những cao thủ tộc thú của chín loài lớn mạnh nhất đều sợ hãi nhìn chằm chằm Kim Tố Y, quá đáng sợ, quá khủng khiếp, bởi vì chẳng có một ngoại lệ nào, cả tộc trưởng và thái thượng trưởng lão, hay người sống từ thời thượng cổ đến nay đều có cùng một cảm giác… Đó là Kim Tố Y có thể giết mình trong giây lát.
Nỗi sợ hãi đến từ tận sâu trong linh hồn, sợ hãi, có cả thấp thỏm bất an, cứ tra tấn họ không cách nào thở nổi.
Chẳng mấy chốc.
Khi Kiệt Khí Hoàn phát huy
hết tác dụng của mình, hoàn toàn bùng nổ, đấy chân khí lên đến đỉnh cao nhất, Kim Tố Y quát lớn: “Thiên Phạt Luân Hồi, Lòi Kiếp Vạn Thế!”
Trong giọng nói ấỵ có cả sấm sét.
Giọng nói hệt như vua sấm ngàn đời.
Một lời quyết định tất cả.
Cùng với tiếng hét đó là sấm sét màu tím đen to như đùi của người trưởng thành giáng xuống từ trên trời, vò cùng dài, rực rỡ chói mắt, luân hồi vò đạo, sấm sét trên cao tập trung vào
Tô Minh, như một con rồng sấm sét đang giương nanh múa vuốt đánh về phía anh.
Con rồng đó có quy luật Luân Hồi cùng với quy luật Sấm Sét, quá mạnh mẽ!
Mạnh mẽ đến mức cả ngọn núi Vò Mệnh thủ đô của đế quốc Hoang Thú cũng hóa thành thế giới Luân Hồi và Sấm Sét.
Ảnh Luân Hồi bay đầy trời, dao động.
Sấm sét đánh xuống từ trên trời như chẳng muốn nể nang ai.
Cuối cùng sắc mặt Tô Minh
cũng trở nên nghiêm trọng.
Nhưng dù thế thì anh vẫn không bảo Thần Khôi ra tay, bởi vì anh cảm thấy bản thân mình vẫn làm được.
Thậm chí anh còn có chút hào hứng và mong chờ.
Gặp được đới thủ mới có thể trưởng thành mà, đúng không?
“Xoẹt xoẹt xoẹt…”, kiếm Long Ngục trong tay anh lướt đi như gió, kiếm này đến kiếm khác, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước.
Mỗi kiếm đều là bốn kiếp hợp nhất.
.