“Có ạ!”, Tiêu Nguyệt gật đầu, sắc mặt vò cùng quái dị: “Em đã hỏi người nhà họ Trần ở thành phố Dương Giang và có được một số thông tin.
Nhưng nói một cách chính xác là có được một bùa ngọc.
Hình như cái này là lúc đám Trần Chỉ Tình rời khỏi trái đất đã để lại, chắc là họ sợ
anh không tìm được họ nên đã đế lại cái này làm tin”.
Trong lúc nói, Tiêu Nguyệt đưa bùa ngọc cho Tô Minh.
Tò Minh cầm lấy, hiếu được tại sao sắc mặt Tiêu Nguyệt lại quái dị đến vậy.
Bởi vì bùa ngọc này rất cổ quái, thậm chí rất mạnh.
Trên bùa ngọc có khắc rất nhiều trận pháp hộ mệnh.
Hon nữa trận pháp này đều là thời viễn cổ.
Ngoài ra, bùa ngọc này được làm bằng ngọc tím vò cùng quý hiếm.
“Thú vị đấy! Đây là sản vật của nền văn minh khác”, thiên nữ Tạo Hóa có chút hứng thú, nói.
“Á? Nền văn minh khác? Là sao?”, Tô Minh có chút đờ đẫn, hỏi.
“Chàng trai! Không phải anh nghĩ là trong chư thiên vạn giới, trong đất trời vò tận chỉ có nền văn minh của các anh đấy chứ?”, thiên nữ Tạo Hóa cười nói: “Văn minh của các anh có tên là ‘Xương’.
Nền văn minh Xương từ khi ra đời đến nay đã trải qua tiền sử, viễn cổ, thượng cổ, hiện đại.
Và nền văn minh » • •
Xương cũng chia làm mạnh yếu khác nhau, có thể chia làm khu vực Hỗn Độn, thế giới Đại Thiên và thế giới Tiếu Thiên.
Hiện giờ các anh đang ở thế giới Tiếu Thiên của nền văn minh Xương.
Anh sắp phải đến thế giới Đại Thiên.
Sau này anh còn phải đến khu vực Hỗn Độn của nền văn minh Xương nữa.
Nếu sau này có một ngày anh vô địch nền văn minh này, đánh bại ở khu vực Hỗn Độn thì anh có thể phá vỡ nền văn minh Xương và đến nền văn minh mạnh hơn”.
Khóe môi Tô Minh không ngừng giật giật.
Anh không kìm nổi mà cười khổ.
Thế giới thật rộng lớn.
Sau đó anh nói với vẻ cạn lời: “Và bùa ngọc này là sản vật của nền văn minh khác, vậy thì…”.
Thòng tin này quá chấn động.
“Cứ mở bùa ngọc hộ mệnh này ra trước, xem họ để lại thông tin gì?”
“Được!”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, có chút căng thẳng, sau đó đưa chân khí của mình vào.
Bùa ngọc lập tức chấn động, sau đó biến thành bột vụn.
Trước mặt lập tức xuất hiện một chùm ánh sáng.
Đó là một người phụ nữ đứng trước mặt anh.
Đây là một
người phụ nữ trung niên cao quý ăn mặc sang trọng, dường như bà ta cũng có đại thần thông của mình.
Mặc dù xuất hiện trước mặt nhưng dung mạo của bà ta bị che khuất bởi quy luật Vận Mệnh.
Sau đó, người phụ nữ cao quý này nhìn Tò Minh, nói: “Chàng trai ở nền văn minh Xương, bổn cung đã biết mọi chuyện trước đây của cậu và Chỉ Tình.
Cảm ơn cậu hết lòng vì con bé, bổn cung tặng cậu cuốn ‘kinh Tinh Hằng’ này”.
Lời nói vừa dứt thì chùm ánh sáng tản ra, từng chữ từng chữ như pha lê rải xuống đất tạo
thành một cuốn sách, cánh tượng vô cùng chấn động.
Sắc mặt Tò Minh đờ đẫn cả ra.
Anh có thế cảm nhận rõ vẻ cao quý và quyền lực toát ra từ người phụ nữ trung niên này.
Cảm giá đó như vị thần nhìn xuống chúng sinh ở hạ giới.
“Tôi không có hứng thú với ‘kinh Tinh Hằng’ mà bà nói”, Tô Minh khẽ nói: “Tôi chỉ muốn biết Trần Chỉ Tình đi đâu rồi?”
“Chàng trai! Cậu thật ngốc! Cậu không biết ‘kinh Tinh Hằng’
mạnh đến mức nào đâu! Nói không khoa trương, kể cả là khu vực Hỗn Độn ở nền văn minh Xương của các người thì cũng khó tìm được còng pháp luyện khí đẳng cấp như ‘kinh Tinh Hằng’.
Vì chút tự tôn đáng thương của mình mà bỏ lỡ nó thì cậu đã bỏ lỡ cơ hội lớn đấy”, người phụ nữ trung niên quét nhìn Tô Minh cười khỉnh.
Nhắc đến nền văn minh Xương, bà ta không hề che giấu vẻ khinh bỉ của mình.
“Tôi chỉ muốn biết Chỉ Tình đã đi đâu rồi?”, Tò Minh vẫn không thay đổi cảm xúc, ánh mắt trở nên lạnh lùng.