Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 987: 987: Yêu Nghiệt Xuất Hiện




“Huống chi, sáu bảy người này cũng chỉ là tiểu tốt mà thôi, bọn họ chỉ ở đây canh giữ, mấy tiếng trước, trong số bọn họ có người rời đi mời người tới rồi, nghe nói trong Vụ Ẩn Sơn còn có học sinh thậm chí cả học sinh chân truyền của học viện Tiên Lạc mạnh hơn chưa rời đi, chỉ có điều, tạm thời bị di tích khác quấn lấy, hiện tại sáu bảy tiểu tốt này chỉ đang chờ đợi mà thôi”.

Hóa ra là vậy.

Quả nhiên nửa tiếng sau.

Đột nhiên.

Đám biển người bên ngoài vạch ranh giới đột nhiên ngẩng đầu lên, ai nấy sắc mặt cũng tái nhợt, cơ thể run rẩy, vô cùng khiếp sợ.

Chợt thấy một thanh niên mặc võ phục của học viện Tiên Lạc đạp không mà tới.

Người thanh niên này mặc dù cũng mặc võ phục của học viện Tiên Lạc, nhưng màu sắc võ phục thì không giống lắm.

Sau lưng người thanh niên
đó là một thanh trường côn màu tử kim, toàn thân khí tức quá đỗi có lực tấn công, tựa như bom nổ vậy, đạp không đi tới, rõ ràng không hề cố ý phóng thích khí tức, nhưng từng hơi thở thậm chí ngay đến tiếng tim đập cũng khiến những người bên ngoài vạch ranh giới ở đó cảm nhận được áp lực khủng bố, đều không thể hít thở bình thường.


“Đệ… đệ tử nội mòn, hơn nữa còn là đệ tử nội mòn đứng đều của học viện Tiên Lạc”, có người run rấy, kính sợ nói.

“Tôi… tôi… tôi nhận ra, hắn ta chính là Cố Mãng, được gọi là Thiên Đại Thần Bi Thủ, cảnh giới
Bất Tử vòng thứ chín, mới 14 vạn tuổi đã trở thành yêu nghiệt tuyệt thế trong đệ tử nội môn của học viện Tiên Lạc, mang trong mình huyết mạch Phong Mãng, càng đánh càng mạnh, giống như điên dại vậy.

Thủ đoạn Thiên Địa Thần Bi Thủ chính là thần thông sát thân, từ lâu đã luyện đến cảnh giới viên mãn, hiện nay Cô’ Mãng cũng là người có khả năng lấy được danh sách tấn thăng trở thành đệ tử chân truyền trong trận đấu giao lưu tấn thăng lần này của nội bộ học viện Tiên Lạc”.

Vài tin tức cơ bản về người đến Cố Mãng này dần dần được người khác tập hợp nói ra.

Những ánh mắt kính sợ đến cùng cực đó đều sắp hóa thành thực chất rồi.

Loại yêu nghiệt siêu cấp như thế này bình thường quả thực rất khó rất khó gặp được.

“Bái kiến Cố sư huynh”, ngay lập tức, Cố Mãng xuất hiện trong đường ranh giới hiện tại, sáu bảy học sinh ngoại mòn của học viện Tiên Lạc vội vàng tiến tới, cung kính khom lưng, vừa kính sợ vừa hưng phấn nhìn về phía Cố Mãng.

“Kim quang xông lên trời ba ngàn dặm, ký hiệu chạy dọc quấn quanh chân long, lại có khí
tức hoang cổ kèm theo, thú vị đó, ít nhất cũng là một bộ đạo khí thượng phẩm”, Cố Mãng ngẩng đầu lên nhìn về phía cột sáng màu vàng cách đó không xa đang xông thẳng lên trời, khẽ mỉm cười, sâu trong ánh mắt hắn ta toát lên vẻ nóng bỏng.


Bảo bối tốt.

Đúng lúc này.

“Anh Cố, chưa từng nghĩ nhanh như vậy đã gặp lại nhau rồi”, một giọng nói đàn ông hơi chút âm nhu trầm bổng vang lên.

Sau đó, một hình bóng say
mê hấp dẫn một thân đỏ sẫm chợt lóe lên rồi biến mất.

Tiếp theo, một thanh niên gương mặt anh tuấn, nước da trắng phi thường mặc trường bào màu đỏ từ trên trời hạ xuống.

Người thanh niên tay cầm ba thanh kiếm, một thanh màu đen, hoa văn hình rắn chảy xuôi, độc khí lạnh lẽo đáng sợ, một thanh màu đỏ như máu, dùng máu luyện cốt, huyết khí ghê rợn, một thanh màu xanh, linh vân lộ rõ, hồn xiêu phách lạc.

Biến người bên ngoài đường ranh giới lập tức xôn xao.

“Đó là Tam Ma Chân Kiếm, hắn… hắn là Diêu Thanh Quân”.

“Ma Hoa còng tử Diêu Thanh Quân!”
“Cũng là cảnh giới Bất Tử vòng thứ chín, quá mạnh rồi, nghe nói, hắn đã từng giao thủ với cường giả cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ mất mà không bại”.

“Anh Diêu đến cũng đúng lúc nhỉ”, Cố Mãng mỉm cười, con ngươi hơi co rút lại một chút.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.