Nhìn thấy Hạ Vũ chiến thắng, một đám người xem liền lập tức vỡ òa. Ngay cả Dạ Ly Lạc và Phong Nhạc cũng liền kinh ngạc mà trợn tròn mắt. Kèm theo đó, một đám võng hữu bên trong phòng phát sóng cũng đều điên cuồng đánh thưởng.
{ Tiêu Vĩ: Nam thần đúng là quá suất đi. /liếm màn hình.jpg/}
{ Ta là người qua đường giáp: Chủ phòng a, ngươi tốt nhất là nên nhả IP Weibo của Tam thiếu gia ra cho ta biết. Nếu không, lão tử liền cầm dao đến Phong gia tìm ngươi.}
{ Mưa Sao Băng: Lầu trên có bệnh rất nặng rồi a. Hắn nói là muốn đi đến Phong gia để tự sát kia kìa...}
Cuối cùng, Phong Nhạc cũng liền từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần mà tắt đi phát sóng trực tiếp. Sau đó, liền vô cùng thiếu đánh mà giơ ngón giữa về phía Kim Hiên, khiến cho gã không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi nói ra.
"Không được, bóng rổ dễ công khó thủ, Giang ca rõ ràng là đã chịu thiệt mà nhường mày a. Nếu có gan thì..."
"Đủ rồi! Còn chưa đủ mất mặt hay sao? Có chơi thì phải có chịu, mau quỳ xuống xin lỗi đi rồi lăn về nhà."
"Giang ca..."
Vốn dĩ Kim Hiên vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng khi đối diện với lời răn dạy cùng với ánh mắt ẩn chứa buồn bực và lửa giận của cậu. Gã cũng chỉ đành cắn răng mà quỳ xuống đất, hướng về phía Hạ Vũ dập đầu.
"Xin lỗi."
Mà nhìn thấy bộ dạng túng quẫn này của Kim Hiên, Dạ Ly Lạc liền vô cùng hí hửng mà kéo tay Phong Nhạc đến trước mặt của gã. Vô cùng phách lối mà lên mặt.
"Mày nói cái gì bọn tao nghe không rõ a?"
"Xin lỗi."
"Bộ chưa ăn cơm hay sao mà không có tí sức lực nào vậy? Nói lớn lên đi chứ?"
"XIN LỖI!!!!"
"La lớn như vậy làm gì a? Muốn hù chết bọn tao sao? Nói nhỏ nhẹ, có thành ý vào đi chứ."
"......"
Lúc này, cho dù có dùng đầu gối để nghĩ thì Kim Hiên cũng có thể đoán được là hai con hàng này rõ ràng là đang làm khó dễ cho gã mà. Nhưng là, nhìn đến Giang Thần Dật vẻ mặt âm trầm bên cạnh, gã cũng chỉ có thể yên lặng mắng chửi bọn họ ở trong lòng.
Mà trái ngược với tâm tình của Kim Hiên, hai người Phong Nhạc lúc này liền cảm thấy vô cùng sung sướng a. Cái tên này vốn dĩ cũng chỉ là con trai của một cái gia đình trung lưu mà thôi. Nhưng từ khi được Giang Thần Dật chống lưng cho thì gã cũng liền lập tức kiêu căng đến tận trời, không đem hai người bọn họ để vào trong mắt. Cuối cùng thì hôm nay bọn họ cũng có thể dạy dỗ cho gã một trận được rồi.
Mà lý do khiến cho Giang Thần Dật yên lặng thoái nhượng đến giờ cũng chính là giống như suy nghĩ của hai người Phong Nhạc. Cậu là đang muốn cho Kim Hiên một bài học để gã có thể thu liễm lại một chút, sau này không gây phiền phức ở khắp nơi mà làm mất mặt cậu nữa.
"Hạ Vũ, có thể cho hắn đứng dậy được không?"
"Có thể."
Nhưng là, mắt thấy Kim Hiên phảng phất như sắp bạo nộ, Giang Thần Dật cũng liền nhíu mày nhìn Hạ Vũ. Mà khi nghe thấy lời khẳng định của hắn, cậu cũng liền nhàn nhạt nói với Kim Hiên một tiếng.
"Đứng dậy rồi đi thôi."
Vì thế, một đám nam sinh hùng hùng hổ hổ đến gây sự cuối cùng lại mặt ủ mày chau rồi xám xịt rời đi.
Mà lúc này, Hạ Vũ cũng liền thu hồi lại tầm mắt mà đi về phía Hạ Di Di. Phảng phất như không nhìn thấy việc cô đang mắt to trừng mắt nhỏ với Huyết Cơ và Bạch Tiểu Mễ.
"Trả đây."
Nhìn thấy Hạ Vũ mặt không cảm xúc mà đem áo khoác kéo đi. Hạ Di Di liền lập tức muốn xù lông mà u uất nhìn hắn. Đúng là cái tên đáng ghét này thật mà, ngay cả một lời cảm ơn cũng không nói ra, không những vậy mà còn bày đặt tỏ thái độ với cô nữa kia chứ. Cô đúng là bị đá đập trúng đầu rồi nên mới có thể thích hắn. Đàn ông gì mà một chút thân sĩ cũng không có.
"Hạ ca ca, ừm, anh có khát nước không a? Em có mua nước cho anh đây."
Ngay lúc này, thân ảnh của Thẩm Liên cũng liền nhanh chóng xuất hiện ở bên cạnh của Hạ Vũ. Phảng phất như có điểm thẹn thùng, ả liền đỏ mặt mà nhìn hắn. Nhưng là trong giây lát này, Hạ Vũ cũng liền từ trong ánh mắt của Thẩm Liên nhìn ra một tia tính kế.
Nhìn thấy hành động này của Thẩm Liên, những nữ sinh đang nhao nhao đứng xung quanh của Hạ Vũ cũng đều lập tức bừng tỉnh đại ngộ mà vô cùng hối hận. Tại sao bọn họ lại không nghĩ ra việc tặng nước cho Hạ Vũ a, cư nhiên lại để cho Thẩm Liên giành được tiên cơ mất rồi. Vì thế, một đám nữ sinh liền dùng ánh mắt ganh ghét mà nhìn ả ta.
"Cô là?"
"Em...em là Thẩm Liên, bạn thân của Di Di."
Nhìn thấy Hạ Vũ hỏi lại cùng với chai nước suối trên tay của mình cũng bị hắn lấy đi. Thẩm Liên liền nhanh chóng vui vẻ mà nói ra. Nhất là khi cảm giác đến ánh mắt ganh tị của mấy nữ sinh xung quanh, ả liền càng thêm đắc ý.
Nhưng là, việc xảy ra tiếp theo liền giống như một bàn tay hung hăng đánh tan đi ảo tưởng của Thẩm Liên, khiến cho ả vô cùng đả kích mà trừng lớn mắt.
Chỉ thấy Hạ Vũ lúc này đã nhanh chóng đi đến trước mặt của Bạch Tiểu Mễ. Khi nhìn thấy cô đang ủ rũ, trên trán còn ướt đẫm mồ hôi, hắn liền từ trong túi áo khoác lấy ra khăn tay rồi giúp cô lau mồ hôi đi. Sau đó, hắn mới đưa cho cô chai nước suối mà nhỏ giọng nói.
"Uống đi."
"A, cảm ơn anh."
Nhìn thấy chai nước suối trước mặt này, Bạch Tiểu Mễ cũng liền nhanh chóng vui vẻ trở lại. Bao nhiêu lo lắng về việc Hạ Vũ có thể hay không bởi vì được giáo hoa tặng nước suối mà đem cô đuổi đi cũng theo đó tan biến không còn một mảnh.
Sau đó, dưới ánh mắt như dao găm của Thẩm Liên. Bạch Tiểu Mễ liền không tim không phổi mà vô cùng tự nhiên đem chai nước suối cho uống. Sau đó còn làm ra biểu cảm giống như bản thân vô cùng hạnh phúc khiến cho vô số nữ sinh đang quan sát cũng liền dùng ánh mắt đem cô đánh thành cái sàn.
Đậu móa, không phải nói là Bạch Tiểu Mễ rất là ngốc hay sao a? Rốt cuộc là ngốc thật hay ngốc giả vậy?