"Mẹ kiếp, ông đây là gặp phải cái tổ đội quái quỷ gì vậy a. Hai cái nữ nhân, một thằng oắc con cùng với một tên tiểu bạch kiểm. Ông trời a, ta là gặp phải vận xui xẻo gì đây."
Trong lúc Hạ Vũ đánh giá bọn họ, bọn họ cũng là đang đánh giá lại hắn. Cuối cùng, người đầu tiên bật thốt ra chính là nam sinh ngoại quốc kia. Trên mặt của gã bây giờ đã co rúm lại mang theo vẻ tức giận cùng ảo não, giống như là gặp phải việc gì vô cùng buồn phiền.
Mặc dù nam sinh này là dùng ngoại ngữ để nói chuyện thế nhưng Hạ Vũ lại phát hiện ra rằng. Hắn cư nhiên lại có thể nghe hiểu những gì mà gã nói, giống như là được phiên dịch giải nghĩa ra vậy.
Mà ở một bên, hai cái nữ sinh kia cũng đã bị ngoại hình của Hạ Vũ làm cho kinh diễm mà đỏ bừng mặt, liên tục len lén liếc nhìn hắn. Thế nhưng, phảng phất như chợt nhớ đến điều gì, gương mặt của bọn họ liền lập tức trở nên tái xanh.
"Khả Khả a, bây giờ là tận thế rồi, sinh ra đẹp thì cũng có ích lợi gì nữa. Nhìn hắn đi, căn bản là một cái thiếu gia tay trói gà không chặt a. Nếu không, vẫn là đi lấy lòng tên cao to kia đi. Ở bên cạnh hắn có khi lại an toàn hơn..."
Lúc này, chỉ thấy một cái nữ sinh cao gầy có mái tóc dài liền nhỏ giọng nói với nữ sinh tóc ngắn bên cạnh mình. Mà nghe thấy lời này của cô, nữ sinh tóc ngắn trong mắt liền hiện lên một tia giãy giụa.
Thế nhưng cuối cùng, cả hai đều lập tức mang theo vẻ nịnh nọt mà đi về phía nam sinh ngoại quốc kia, bắt đầu mỉm cười lấy lòng hắn ta. Đem Hạ Vũ cùng với cậu bé kia quăng sang một bên không đoái hoài tới nữa.
"Ca ca, đệ tên là Xung Điền Tư Nguyệt, đệ 10 tuổi, đến từ Nhật Bản. Còn huynh?"
Ngay khi Hạ Vũ thu hồi lại tầm mắt của mình thì bên cạnh hắn không biết từ khi nào lại xuất hiện một cái thân ảnh. Lúc này, cậu bé là đang mỉm cười thân thiện mà nhìn hắn. Cũng không ngại hắn bưng lấy một bộ mặt lạnh băng tỏa ra hàn khí bức người.
Xung Điền Tư Nguyệt? Nghe thấy cái tên này, mặc dù ngoài mặt vẫn là thờ ơ như cũ nhưng trong nội tâm của Hạ Vũ đã nhấc lên sóng to gió lớn. Bởi vì ban nãy, phía trên BXH săn giết quái vật, hắn đã nhìn thấy cái tên này đứng ở hạng thứ 7.
Thế nhưng, việc làm cho hắn kinh hãi nhất chính là, bởi vì có được tri thức của 20 năm về sau, hắn biết rõ Xung Điền Tư Nguyệt chính là đại thần một thời luôn luôn đứng đầu trên tất cả các bảng xếp hạng. Nếu muốn dùng từ ngữ để hình dung thì đó chính là - ngưu bức.
"Ngươi không đi lấy lòng hắn ta sao? Tại sao lại tới chỗ của ta?"
Đại thần đã hỏi thì Hạ Vũ cũng chỉ có thể nể mặt trả lời, dù cho hiện tại vị đại thần này cũng chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi mà thôi. Thế nhưng, khi nghe đến câu hỏi của hắn, Tư Nguyệt liền lập tức ngồi xuống bên cạnh hắn. Sau đó mới thần thần bí bí mà nhỏ giọng nói ra.
"Ta có cảm giác, huynh rất mạnh! Còn có, từ trên người của huynh, ta cảm nhận được một loại sát khí giống như trên người mấy huynh đệ của cha ta vâyh. Ừm, ta chắc chắn, huynh đã từng giết người...Có đúng không?"
Bị ánh mắt lập lòe như đèn pha của Tư Nguyệt nhìn đến có chút khó chịu. Hạ Vũ không thể không cảm khái ở trong lòng, khốn kiếp a, đại thần đúng là đại thần mà. Mới bao nhiêu tuổi đầu mà ngay cả sát khí cũng đều biết. Đâu giống như hắn, mười tuổi vẫn còn đang cầm bút tới trường kia kìa.
"Làm sao ngươi biết?"
"Ai ui, đệ làm sao lại không biết được kia chứ. Cha của đệ là lão đại Mafia đó a."
Nhìn thấy Tư Nguyệt giống như vô tâm vô phế mà nói ra thân thế kinh người của mình, Hạ Vũ suýt chút nữa liền quỳ. Nhất là khi nghe đến câu nói kế tiếp của cậu, khóe miệng của Hạ Vũ liền liên tục co quắp.
"Ây, ca ca a, nếu không huynh nhận ta làm tiểu đệ đi a. Bưng trà đổ nước, đi đầu tiên phong, ta cái gì cũng làm được hết."
Lúc này, Hạ Vũ đã trực tiếp rơi vào trạng thái câm nín mà chỉ đưa mắt nhìn Tư Nguyệt. Giống như đang nói, ngươi là thiếu chủ của Mafia đó, một lời không hợp liền đòi làm tiểu đệ là cái bệnh gì vậy.
"Ca ca, đừng nhìn ta như vậy. Cha ta đã từng dạy, đại trượng phu đã co được thì phải giãn được. Lúc cần cứng rắn thì cứng rắn, lúc cần ôm bắp đùi thì phải ôm bắp đùi."
"Không nhận."
Đối diện với sự vô sỉ của Tư Nguyệt, Hạ Vũ liền thu hồi lại tầm mắt mà lạnh nhạt phun ra hai chữ. Cũng mặc kệ lấy Tư Nguyệt đang một khóc, hai nháo, ba thắt cổ ở bên cạnh.
"Aaaaa, ca ca a, nhận ta đi a. Ta có linh cảm huynh là người tốt, huynh sẽ nhận ta mà..."
"Nhận ta đi, nhận ta... Nếu không ta liền sẽ cô phụ đi dòng máu Samurai đang chảy trong người mình mà mổ bụng tự sát đó a..."
"Ca ca...nếu không chí ít liền nói tên cho ta đi. Có được không?"
Bị Tư Nguyệt lắc tới lắc lui làm cho chóng mặt, Hạ Vũ liền không thể không phiền muộn mà mở mắt ra. Sau đó liền há miệng muốn nói ra tên của mình.
Mà ở một bên, nam sinh ngoại quốc kia bởi vì được hai cái mỹ nữ vây quanh nên liền vô cùng thích ý mà khiêu khích nhìn về phía Hạ Vũ, muốn nhìn đến ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét của hắn. Thế nhưng, khi nhìn thấy Hạ Vũ ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn sang đây. Gã liền lập tức tức giận tới rồi, muốn mở miệng châm chọc Hạ Vũ vài câu.
Yêu cầu: Xe buýt số 08 sẽ đến nơi ngay lập tức. Lên xe buýt và sống sót đến 4h sáng.|
Chỉ thấy lúc này, phía trước mặt của mọi người liền xuất hiện một cái màn hình trong suốt có ghi tên thành viên của tổ đội cũng như nhiệm vụ cần làm.
Phía trên mỗi cái tên cũng có một tấm ảnh của người đó cùng với một dấu chấm màu xanh ngay bên cạnh. Màu xanh có nghĩa là Online - còn sống. Màu trắng có nghĩa là Office - đã chết. Còn nếu là màu đỏ thì có nghĩa là - đang gặp nguy hiểm.
Mà khi nhìn đến tên của Hạ Vũ, bốn người còn lại cũng đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía hắn. Tư Nguyệt là tràn đầy vui vẻ, còn ba kẻ còn lại thì là tràn đầy kinh ngạc cùng không thể tin được. Nhất là Bạch Khả Khả cùng Triệu Như, lúc này bọn họ đã hối hận đến ruột đều xanh.
*Cái tên Xung Điền Tư Nguyệt ( Okita Tsuki) này là của một bạn gợi ý cho Nhóc nhé. Tính xác thực không được cao đâu nên không cần soi hay tìm tòi hư thực. ヘ(^_^)ヘ