Đình Gia Gia Xin Ra Mắt Chào Em!

Chương 103: Cuộc Gọi Hăm Doạ





“Tôi chắc chắn…trưa này Tú Linh đã mặc đồ giống y như vậy.”
Lão Đàm chắc chắn thừa nhận lại.

Chẳng lẽ người ông quản mà ông lại không nhớ sao? Hơn nữa ông chủ đã từng cân nhắc để ông chú ý đến Đình Húc Niên, ông tất nhiên cũng để ý đến người chăm cho cậu chủ nhỏ kia mà?
“Vậy Húc Niên đâu…hức…Huân, con chúng ta đâu?”
Thục Yên lại lần nữa bật khóc gọi tên con trai mình.

Cô ôm lấy Đình Thư Huân mà gọi tên con trai, không khí bây giờ càng thêm não nề.
Ôm lấy cô thật chặt, đôi mắt hắn đỏ ngầu lên, hai hàm răng cắn chặt vào nhau với tình cảnh hiện tại.

Người trông coi Đình Húc Niên đã bị giết chết thê thảm như vậy, con trai của hắn lại vào tay của ai mà không kẻ nào có thể tìm lại được?
Chẳng biết bây giờ Đình Húc Niên đã như thế nào rồi, nó có sợ hãi mà gọi cha, kêu mẹ không nữa.


Càng nghĩ, hắn càng muốn trách bản thân mình đã không chịu ở cạnh chăm con.

Đã không ở lại bên vợ mình giờ đây mọi thứ dần dần tệ như thế này.
Đáng chết mà!
“Mau gọi cảnh sát đến đây, ngay lặp tức.”
“Vâng…”
Bọn người đã nháo nhào cả lên, người người nhanh chóng gọi điện cho cảnh sát, người thì nhanh sơ tán một số người không có phận sự vào đây.
Việc có người bị giết trên phần đảo thuộc Đình gia, lần đầu tiên mới xuất hiện trường hợp này.

Kể cả người làm ở đây cũng đã hoang mang tột độ, thức cả đêm trong lo sợ.
Lúc này, điện thoại của Đình Thư Huân chợt reo lên.

Hắn bực dọc nhấn máy, chẳng biết ai gọi đến lúc này nữa.
“Tôi nghe…”
“Khà Khà, mày đúng không Đình Thư Huân?”
Giọng nói này…rất quen.

Dường như hắn đã được nghe ở đâu rồi thì phải?
Đình Thư Huân đưa ngón tay trỏ cho lên miệng, muốn cho mọi người im lặng, hắn bấm điện thoại ở chế độ loa, để mọi người có thể nghe được.
“Là tao đây, mày quên tao nhanh như vậy sao hả?”
Giọng ở loa được phát ra thêm lần nữa, giọng nói này ngay lặp tức Đào Lực căng cả cơ mặt, anh ta đã nhận ra giọng nói này của ai rồi!
Chính là ông ta, chính là kẻ đã trốn chui trốn nhủi bao lâu nay mà chưa một lần xuất hiện.
“Ông là ai?”
Đình Thư Huân nhận rõ sắc mặt từ từ tái lại của Đào Lực, phút chốc hắn nhớ lại một người đàn ông đáng kinh sợ mấy năm trước, nhưng hắn không vội xác định hắn muốn câu kéo thời gian để hỏi.
“Tao đây Đào Lập Đông đây.


Hiện tại đứa con của mày đang ở trong tay tao, mày đến đây mà nhận xác nó.”
“Đừng, đừng làm hại thằng bé, bây giờ ông muốn gì?”
“Muốn gì sao? Tao không muốn gì ngoài cái mạng của con trai mày đâu.

Đình Thư Huân mày hủy hoại cả cơ đồ trong tay tao, mày sẽ phải trả giá.”
“Nó không có tội, cùng lắm tôi đền cho ông, ông đang ở đâu?”
Bíp…bíp…bíp.
“Mẹ nó, lão cúp máy rồi!”
Đầu dây truyền đến âm thanh ngắt kết nối, Thục Yên càng run rẩy kèm theo hơi thở ngắt quảng.

Cô giật lấy chiếc điện thoại không ngừng la hét, mắng chửi Đào Lập Đông hãy thả con mình ra.

Nhưng quá muộn rồi, ông ta đã cúp máy.
Lưu Phi nhìn màn hình hiển thị chữ, anh khoang vội kết luận là do Đào Lập Đông ngắt kết nối, là do cái khác.
“Ông chủ, là đường truyền yếu chứ không phải lão ta cúp máy đâu ạ.”
“Đường truyền yếu?”
“Đúng vậy, màn hình điện thoại của ông chủ hiện lên dấu bíp bíp, ngài nhầm lẫn với cúp máy đấy ạ.”
Lưu Phi gật đầu, chỉ tay về màn hình điện thoại còn sáng của Đình Thư Huân.
“Phải rồi ha! Mau gọi cho quản lý của Phu Đinh, chắc chắn bọn họ biết nơi mà đường truyền điện thoại rất yếu.”
“Tôi…tôi đi ngay.”
Lưu Phi nghe lời của Thục Yên, nhanh chóng rời đi tìm quản lý của ốc đảo.
Đình Vân Huân lúc này vẫn chưa hiểu điều gì, lại càng không hiểu Đào Lập Đông là ai.

Vì căn bản hắn ta thay thế vai của Đình Thư Huân, ngoại trừ tiếp xúc với người họ Đình thì hắn ta chưa nói chuyện với kẻ Đào Lập Đông này, cả tâm trí cũng không có ấn tượng gì mấy.
Đình Thư Huân liếc mắt sang Đào Lực vẫn bất động tại chỗ sau khi nghe được giọng nói của cha mình vừa gọi đến hù doạ hắn.

Anh ta không ngờ cha mình còn sống, lại ngay trên ốc đảo này, ông ta sao lại có thể đến được đây? Nhưng không quan trọng, quan trọng là ông ta đã bắt cóc Đình Húc Niên, con trai của ông nhỏ hắn!
“Đào Lực, cậu không nghe tin tức gì về ông ta bao lâu rồi?”
Đào Lực thành thật kể lại chuyện mấy năm trước, đáp lời của Đình Thư Huân:
“Ba…ba năm hơn.

Kể từ ngày di chúc được công bố, ông ta đã bỏ đi rồi.

Cháu có về Đào gia, nhưng cả căn nhà xơ xác không một bóng người hầu, dường như ông đã đuổi họ đi trước khi cháu quay lại.”
“Nhưng cháu nghe được ông ta bị tai nạn tàu lửa, bỏ mạng lâu rồi.

Không ngờ…ông ta còn sống.”
Nhưng mà Đình Húc Niên bị lão ta bắt, vậy còn Đào Kính Luân đâu? Thằng nhóc đã đi đâu mất rồi???
“Khoan đã ông nhỏ, vậy còn con cháu không lẽ cũng bị ông ta bắt đi sao?”
“Chưa biết, vì ông ta nói bắt Húc Niên chứ không phải Đào Kính Luân, không chừng thằng bé đã chạy đi đâu đó.”
“Vậy bây giờ phải làm sao đây ông?”
“Cậu cùng người Mã gia hãy về trước, Thục Yên em cũng về đi, để cảnh sát đến anh sẽ nói vài lời với họ, nhanh nhất sẽ tìm thấy con.”
Đình Thư Huân nhìn giờ đồng hồ, đã gần mười một giờ đêm rồi.

Vẫn phải để mọi người cùng Thục Yên nghỉ ngơi, còn hắn và mọi người sẽ ở lại tiếp tục tìm kiếm.
Thục Yên không bằng lòng mấy với lời nói của Đình Thư Huân, nhưng hắn đã nói rồi, hắn đã hứa chắc chắn sẽ mang Đình Húc Niên một cách an toàn đem về cho cô, nhìn đôi mắt cương nghị đó, Thục Yên đành chịu khó quay lại phòng, trước đó còn nhắc nhở hắn hãy cẩn thận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.