Đình Gia Gia Xin Ra Mắt Chào Em!

Chương 68: Đình Vân Huân





Cánh cửa phòng của Đình Quân Tâm mở ra, Đình Thư Huân tự mình đẩy vào, căn dặn người bên ngoài trông chừng cẩn thận.

Nếu có người tiếp cận thì thông báo cho hắn.
Hắn đảo mắt quanh căn phòng.

Nơi đây như một căn phòng cổ điển, xung quanh đã có nhiều vết loang lỗ, đồ vật thì cũ kĩ, dưới sàn cũng lát toàn phiến gạch nâu đỏ.

Nhìn vào, căn phòng này dường như đã được tồn tại rất là lâu đời.
Cũng phải thôi, Đình Quân Tâm là người sống tình cảm, lúc sinh thời vợ ông còn sống, ông đã làm căn phòng này theo ý bà.

Vì tình yêu quá lớn, khi vợ ông mất đi ông đã giữ nguyên vẹn căn phòng này.

Cũng vì thấy vài chỗ đã mục nát, vài chỗ đã tróc sơn, vài chỗ đã bị hư hại, lo sợ sẽ làm tổn hại đến Đình Quân Tâm nên Đình Văn và anh em ông đều có ý muốn bảo dưỡng lại.


Nhưng ông tỏ vẻ không đồng ý, còn kháng cự lại gia đình.

Ông luôn trân quý những gì ở căn phòng này, vì khi nhìn vào, ông lại cảm nhận được vợ của mình vẫn còn lẩn quẩn đâu đây.
Đó là người phụ nữ mà cả đời ông cảm thấy có lỗi, cả đời này ông cũng không thể chuộc lỗi được.
Tầm nhìn của Đình Thư Huân dừng ngay tại bóng dáng người đang ngồi trên ghế, ông ho khù khụ, mùi thuốc lan tỏa khắp cả căn phòng.
Đình Thư Huân nhíu mày, hắn đưa tay che mũi.

E hèm một tiếng để gây chú ý cho con người đang ngồi gần đấy.
Đình Quân Tâm cẩn thận, xếp chiếc khăn tay mùi xoa lại ngay ngắn rồi cất vào trong chiếc rương nhỏ đặt ở góc bàn.

Ông từ từ xoay người lại, nheo nheo đôi mắt đã đầy dấu chân chim đồi mồi, làn da nhăn nhúm lại đã có lốm đốm vài vết tàn nhang.

Tay ông lần mò tìm kiếm chiếc kính tròn trên bàn, hai tay run run đeo vào.
“Ai vừa vào sao không gõ cửa đấy? Có phải là A Huân không?”
Đình Quân Tâm không biết có phải hay không, ông lên tiếng hỏi.

Nhưng Đình Thư Huân lại bật cười thành tiếng, hắn từ từ đứng dậy, rời khỏi xe lăn.
Tay hắn vuốt nhẹ mái tóc của mình, vén sang một bên thành bảy ba.

Hắn từ từ bước đến, kéo ghế ra ngồi đối diện với Đình Quân Tâm.
Hắn có hơi ngạc nhiên khi bản thân hắn bước khỏi xe lăn, đi đến trước mặt ông như vậy mà ông vẫn không biểu lộ cảm xúc kinh ngạc hay bất ngờ gì.

Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi:
“Tôi đi lại như vậy, anh không cảm thấy thắc mắc sao?”
Nhưng Đình Quân Tâm lại không mảy may bất ngờ, ông cười cười, nâng nhẹ gọng kính mà đáp lại câu hỏi tò mò của hắn.
“Tôi biết cậu đã khỏi lâu rồi, chẳng qua tôi không muốn nói thôi.”
“Sao ông biết?”
Đình Thư Huân có hơi bất ngờ, thì ra trước đây ông đã gặp rồi, nên mới biết rõ như thế.


Đình Quân Tâm mới buông câu giải bày:
“Chiếc gạt thắng xe lăn không đẩy lên khi cậu dừng lại, tôi biết cậu đã lâu không ngồi xe lăn rồi, nên chắc chắn cậu đã khỏi.

Hoặc là…”
Chữ cuối cùng của Đình Quân Tâm kéo dài ra, ông đảo mắt vẫn còn sáng ngời nhìn hắn.

Bỗng chốc ánh nhìn đó khiến hắn có chút chột dạ, lại càng hồi hộp mà chờ đợi điều mà ông muốn nói.
Nhưng dường như là ông muốn đợi hắn lên tiếng hỏi trước.

Không nói thêm lời nào nữa, ông im lặng, tay vẫn là chăm chăm nhìn vào chiếc vòng đen trên tay mình.
Đình Thư Huân sốt ruột, hắn đành mở lời hỏi tiếp:
“Hoặc là?”
“Không gì!”
Chỉ chờ hắn hỏi lại bấy nhiêu, Đình Quân Tâm lắc đầu, ông chống cánh tay gầy gộc của mình lên bàn mà đứng thẳng dậy, từ từ quay người lại, chắp hai tay sau lưng mình.
“Anh đang chọc điên tôi sao anh cả?”
Đình Thư Huân nghe câu trả lời của ông, hắn nhịn cơn tức, đưa mắt nhìn ông đang nhởn nhơ.

Như là muốn nói, mà lại không muốn nói.
“Cậu dễ nổi nóng như vậy sao?”
“Không.”
“Đừng dối nữa, tôi biết cậu là ai mà!”
Đình Quân Tâm vẫn giữ thái độ thư thái bình thản.

Lời ông nói thật sự đã làm cho hắn kinh động.
Đôi tay đang giơ ra, gần kề ngay cổ Đình Quân Tâm chợt bất động.

Đôi mắt hắn trợn trắng lên, tỏ vẻ vô cùng bất ngờ trước lời của ông.
“Tôi biết cậu hận tôi, dừng lại đi.”
Đình Quân Tâm cảm nhận được sự nguy hiểm sau lưng mình nhưng vẫn không chịu quay đầu mà xem.


Ông lựa chọn không đối diện với hắn, vì ông không có can đảm để làm điều đó.
Sau lưng mình im ắng hồi lâu, ông nhẹ giọng, tiếp tục khuyên bảo.
“Dừng lại đi, cậu muốn giết tất cả sao, Đình Vân Huân?”
Ngay khi ông vừa gọi xong cái tên Đình Vân Huân, hắn điên tiết lên, kéo hai vai ông lại đối mặt với mình.
Giờ đây nghe tên người khác gọi đúng tên thật, hắn ta vừa xa lạ, lại vừa khó chịu.

Hắn ta chưa chấp nhận được sẽ có ngày có người gọi hắn ta với cái tên chết tiệt đó! Không bao giờ cho phép!
Đôi mắt hắn đỏ ngầu lên trông vô cùng đáng sợ, cơ mặt đã co giãn ra cực độ, hai hàm răng cấu chặt.

Đôi tay đầy vết gân xanh hiện rõ mồn một gắt gao nắm chặt đôi vai gầy của Đình Quân Tâm.
“Tại sao…tại sao ông biết…?”
“Chiếc vòng đen của gia tộc cậu không đeo, A Huân nếu có trở về Đình gia chắc chắn sẽ đeo nó.

Hơn nữa ngữ khí của A Huân là cao cao tại thượng, của cậu là cao ngạo kiêu căng, không giống nhau.

Tôi từng để ý qua A Huân dù có cao lớn, bản thân rắn rỏi nhưng vẫn là vừa phải, cậu thì quá là vững chãi.

Tai nạn giao thông có kẻ cố ý sắp đặt, A Huân sẽ không lộ diện ngay được, còn cậu đã quá vội vàng để quay trở lại rồi, cậu đang muốn chiếm lấy vị trí của A Huân thôi.

Đình Vân Huân, dừng lại đi.

Đừng vì lỗi lầm của tôi mà hại chết em trai mình như vậy, Thư Huân không đáng để bị cậu hại thê thảm như thế.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.