Đình Gia Gia Xin Ra Mắt Chào Em!

Chương 70: Anh Trai Anh Định Đi Đâu





“Tôi không có quyền lực giúp cậu vào Đình gia.

Hơn nữa một núi không thể có hai hổ, cậu hiểu không?”
“Haha, bây giờ chỉ còn mình con hổ Đình Vân Huân này thôi.

Ông không thể cản tôi được nữa.

Tiện đây, tôi muốn trả đồ cho ông…”
Đình Vân Huân cười lớn, tay hắn lấy từ túi quần ra một thỏi bánh cũ nát.

Đã mềm nhũng ra thành nước, mùi bốc ra cũng không mấy dễ chịu.
Hắn đã giữ mùi này gần nửa đời người, cũng chỉ mong trả lại thứ đồ mà chủ nó xứng đáng được nhận lại.
Đình Quân Tâm đưa mắt nhìn món đồ mà hắn quăng xuống giường đưa mình, đôi tay ông chạm lấy nó mà nhớ về lúc xưa.

“Đây…đây là…?”
Đây vốn là thỏi bánh năm đó ông đi công tác từ Pháp về, muốn dành nó cho Đình Thư Huân làm quà.

Không ngờ rằng gặp lại đứa trẻ là anh của Đình Thư Huân, ông không biết phải làm thế nào, đưa đứa bé lót dạ cùng chút tiền, kêu nó hãy đi đi trước khi Đình Quân Ký xuất hiện, chỉ vì sợ em trai mình sẽ hãm hại đứa trẻ lên sáu này.
Ông định sẽ thưa chuyện với Đình Văn, không ngờ rằng em trai mình đã nhanh hơn một bước, trừ khử Đình Vân Huân.

Dù ông đã điều tra mọi ngóc ngách ngõ ngành mà vẫn không thấy được, mới buông xuôi thôi không tìm kiếm.
Việc ngày hôm nay ông biết đứa trẻ này là Đình Vân Huân cũng do một phần chiếc vòng và cảm nhận của ông về Đình Thư Huân.

Một phần ông tin chắc Đình Vân Huân vẫn chưa chết được.

Bây giờ mọi chuyện dần dần sáng tỏ rồi.
Chỉ trách năm đó ông nhu nhược yếu đuối, ông không đứng lên lấy lại vị trí cho Đình Vân Huân vì sợ các người khác hãm hại, vì áp lực sinh quyền, ông hối hận rồi…
Đình Vân Huân đứng dậy, hắn đi vòng quanh trong căn phòng, tâm trạng vô cùng sảng khoái trước tình cảnh hiện tại.

Đình Văn chết, Đình Thư Huân cũng không còn, Đình Quân Tâm sẽ hấp hối sớm thôi.

Mọi thứ đều như là mong muốn của hắn.
Hắn đảo tầm nhìn sang ông vẫn im lặng bất động, hắn chống tay lên bàn, khóe môi co giãn ra tạo nên nụ cười quái đản.
“Đình Quân Tâm, tôi kể cho ông một bí mật nhé?”
Đình Quân Tâm ngẩn lên nhìn hắn lần nữa, đôi mâu thủy nâu đen dường như chịu buông xuôi số phận.

Ông chỉ là đang chờ đợi những câu chuyện từ hắn thốt lên mà thôi.
“Mười sáu năm trước, đám tang của bà Đình mẹ ông, Đình Thư Huân từ Canada xa xôi trở về, tôi đã muốn thay vị trí của hắn rồi.

Kết quả Đình Quân Ký nhanh hơn một bước, ông ta truy sát Đình Thư Huân.


Cũng may tôi còn nể chút tình anh em, tôi đã mở chốt khóa trước khi chiếc xe lái đi nên hắn ta mới có thể sống đến tận tuổi này.

Bây giờ hắn trả lại cho tôi cũng là bình thường thôi.

Tôi nghĩ lại tình anh em nên mới cho hắn ta sống tốt như vậy đấy!”
Câu chuyện mười sáu năm trước ngay ngày mà Đình Thư Huân bị bắt cóc ngày một rõ ràng ra.

Đêm đó nhìn thấy hắn đang chơi vơi ngồi ngay trước cửa, nơi mà mẹ cả hai người đã mất.

Đình Thư Huân đã ngồi rất rất, rất lâu.

Trong tay Đình Vân Huân này đã cầm lấy cây gỗ, muốn tiến lên đánh chết em trai mình nhưng mà chưa gì, một đám người vây đến bắt lấy em mình đi.
Hắn nhận ra nụ cười quái dị của Đình Quân Ký đằng sau cánh cửa, hắn lúc đó đã biết kẻ đứng sau mọi chuyện là ông ta.
Không biết lúc đó hắn đã nghĩ như thế nào lại đưa ra quyết định đó.

Sau khi cuộc giao dịch tiền bạc kết thúc, hắn đã mon men lại mở khóa xe cho em mình, còn lại để em mình tự chạy thoát.

Hắn đã nhân nhượng gần mười sáu năm trời rồi!!
Bây giờ chính là lúc hắn trở lại vị trí mà hắn xứng đáng có được!
Đình Quân Tâm nhận được bất ngờ này đến bất ngờ khác, ông đã không còn đủ tính táo để nghe thêm bất kì điều gì nữa.

Đôi mắt ông mơ màn, tay đưa lên tim mình, hô hấp càng khó khăn.
“Ông khó chịu đúng không? Tôi biết ông không ngửi nổi hạt bông lao, mà tiếc quá, quần áo tôi từ nhỏ phải làm lụng vất vả với đống bông lao nên là…haha…”
“Đình Quân Tâm ông đừng trách tôi, có trách là trách người ba cùng bản thân ông.”
“Chia gia tài có vẻ rất vui nhộn.


Tôi sẽ lấy số tài sản đó rồi bay thôi.”
Đôi mắt Đình Quân Tâm trắng dã đáng sợ, tay ông ôm lấy cổ khó chịu, miệng ông hở ra muốn hít lấy không khí mà không phải mùi bông lao kia.
Đình Vân Huân nhìn ông đang chật vật bám vào sự sống mong manh mà không khỏi buồn cười.

Hắn vô cùng vô cùng thích ông đau khổ ôm lấy bệnh tật mà chết như hiện tại.

Như vậy chẳng ai có thể biết hắn là Đình Vân Huân!
Gần ba phút đồng hồ, Đình Quân Tâm đã tắt thở sau khoảng thời gian chật vật!
Ông chết ngay tại chính căn phòng của mình, ra đi không thể nhắm mắt.

Tay ông bám lấy chiếc vòng không buông.
Đình Vân Huân cười nhạt, hắn bước đến giành lấy chiếc vòng đen từ tay ông, vô cùng tự nhiên mà đeo vào, cẩn thận nhìn ngắm nó.

Kể từ bây giờ không ai có thể bắt bẻ hắn được nữa, không ai có thể cản bước thêm lần nữa! Đây chính là chiếc vòng sẽ hộ thân cho hắn.
“Anh cả, tạm biệt!”
Đình Vân Huân vẫy tay chào tạm biệt Đình Quân Tâm, bước đến ngồi ngay ngắn lại trên xe lăn, mở cửa phòng và bước đi.
Bên ngoài có lẽ rất bình yên vô sự thì phải? Hắn vào đây gần ba mươi phút mà không ai tìm hắn sao chứ? Chẳng biết tên vệ sĩ có nghe lời mà canh chừng bên ngoài không.
Cạch.
“Đi thôi…”
“Anh trai, anh định đi đâu?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.