Đình Gia Gia Xin Ra Mắt Chào Em!

Chương 93: Giúp Anh Thoả Mãn





Cạch.
Cánh cửa đáng thương một lần nữa được đóng lại, lúc này Thục Yên đã tắm xong, cô đang loay hoay thắc chiếc nơ sau eo của mình.
Đây đều là những chiếc váy dành cho mẹ bầu mà Đình Thư Huân vừa đặt riêng cho cô.

Chất liệu tất nhiên là khỏi phải bàn rồi, kiểu tháng cũng rất hợp mắt người mặc.
Đình Thư Huân đặt tô cháo xuống bàn, hắn bước đến giúp cô thắt một chiếc nơ thật xinh đẹp.

Bà xã hắn thật mê người mà.
“A, Huân…”
“Bà xã anh thơm quá…”
Từ phía sau lưng của Thục Yên, hai tay hắn ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn, chiếc cằm đặt yên vị trên bờ vai của cô, cả hơi thở nồng đậm cũng tỏa ra từ người hắn.
Thục Yên ngại ngùng, cô để hắn ôm mình như vậy.

Hơn tuần lễ rồi hắn mới chịu chạm vào người cô, để hăn tận hưởng một chút chắc cũng không vấn đề đâu.
Hít hà thật sâu, hắn cũng thỏa mãn mà chịu buông cô ra.

Nhanh kéo cô ngồi ngay lại vào bàn, đẩy tô cháo đến gần cạnh cô.
“Em ăn đi, anh thổi rồi đấy.”
“Lại ăn cháo nữa à? Em muốn ăn cơm.”
Cô nhìn tô cháo thịt bầm lại ngán ngẩm, dù bụng đang sôi sùng sục cũng không nuốt nổi cháo đâu.


Đình Thư Huân thì lại kệ cô có thích hay không, cầm lấy tô cháo múc từng muỗng thổ phù phù để cho bớt nguội.
“Em sáng giờ có ăn gì đâu? Ăn cháo đi, lát anh sẽ kêu lão Đàm hầm thịt cho em.”
Thục Yên gật đầu chấp nhận, cũng hiểu việc hắn làm.

Thật ra cô không chịu ăn uống đầy đủ dù đang có thai này, bây giờ bụng trống rỗng thì chịu ăn cháo lót dạ thôi chứ biết làm sao.
Cô rất ngoan ngoãn mà ăn cháo, để hắn đút từng muỗng ngon lành.
Thật ra chỉ cần người đàn ông chịu quan tâm một chút, dịu dàng một chút, tâm lí một chút, ngọt ngào một chút thì phụ nữ đều sẽ nghe lời mà…
Tối đến.
Lão Đàm cũng đã hầm thịt trong năm tiếng đồng hồ rồi, nhìn đồng hồ cũng đã mười giờ tối hơn, người người đều đã đi ngủ.
Đình Thiệu Khiêm thì lại muốn đi uống rượu cùng Bạch Khiếu, còn vợ chồng anh trai hắn thì đã lên giường từ bảy giờ tối, Lưu Phi cùng Tần Tiêu đêm nay ở lại, Đình Kỷ Nam và Tần Tiểu Ô cũng đi bay lắc vui tết các kiểu với bạn bè của họ rồi.
Thục Yên thầm cảm thán, xem ra tuổi trẻ thật sự rất vui, cô chưa được hưởng chút gì đã phải chuẩn bị sinh con rồi.
Có lần cô còn có ý nghĩ, có nên vác chiếc bụng bầu gần năm tháng này đi lên bar nhảy hit không? Nhưng mọi việc đều bị đánh tan khi trước mặt cô là ông xã khó tính.
Đình Thư Huân rất không thích, thậm chí là ghét nơi hào nhoáng của thành phố, vì nó ồn ào, đông đúc.

Cô nhớ lần nào đó hắn so sánh nơi đấy chẳng khác gì cái hầm mỏ nhà mình, người thì muốn “khoang”, kẻ thì muốn “đào”, chung quy đều là vì muốn lấy “đá quý”.

Thật sự khi nghe hắn ví von như thế cô đã rất sốc.
Không ngờ ông xã mình lại nói mấy câu hoa mỹ chê bai người ta hết sức mà! Đâu phải ai cũng như hắn nghĩ đâu chứ?
Nhìn tô thịt trước mặt, cô liền quên hết sự đợi, ăn ngấu nghiến ngon lành.
Từ khi có thai, cô ăn gấp hai, ba lần lúc trước.

Xem ra đứa trẻ trong bụng cô rất háu ăn háu uống mà.
Đợi cô ăn xong cũng là gần mười hai giờ khuya, Đình Thư Huân lại mở nước tắm cho cô lần nữa.

Còn trách móc cô ăn uống không ý tứ, làm rơi nước thịt lên quần áo, cả hai tay đều đầy dầu mỡ.

Đích thân hắn phải tắm cho cô mới chịu.
Đôi tay chai sần của Đình Thư Huân chạm vào vùng bụng đang nhô cao lên, xoa xoa lấy bề ngoài.
Bất quá khóe môi hắn lại nâng nhẹ ý cười nhìn Thục Yên.
“Chẳng biết là trai hay gái nhỉ? Đã có tim thai chưa ha?”
Thục Yên cũng không rõ là mang thai trai hay gái, vì chỉ mới ba bốn tháng sao mà biết giới tính được.

Ít ra chờ thêm hai, ba tháng nữa mới có thể biết được.
Nhưng cô hi vọng là bé gái hơn, bé trai tính khí lại như hắn lúc trầm tĩnh thì không sao.

Nếu nó tức giận hay điên lên thì ai cũng chạy mất cả dép rồi.
Mà đó chỉ là cô hi vọng thôi, dù trai hay gái cô cũng sẽ yêu thương chúng như nhau, đều là con của cô cả mà.
“Em chưa biết, đợi tháng sau đi khám.”
“Được rồi, anh vẫn sẽ yêu thương mẹ của nó nhất đó!”
“Dẻo miệng.”

Đình Thư Huân bật cười thành tiếng, hắn vớ lấy chiếc khăn nhanh bế bà xã mình rời khỏi bồn tắm.
Nửa đêm rồi nên không dám cho cô ngâm mình lâu, sợ cô sẽ bị cảm lạnh rồi lại sinh bệnh nữa.
Thoải mái sau những ngày rời xa bà xã mình, hắn đỡ lấy đầu cô kê lên tay, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ sau.
Thục Yên nhanh gở tay hắn ra, xoay người lại nhìn ông xã mình, tay cô chạm lấy ngay vùng thắc lưng của hắn định dời xuống thì hắn chộp lấy bàn tay hư hỏng kia, đôi mắt hoang mang đối diện với cô.
“Yên…em đừng làm như vậy.

Em có biết anh rất khổ sở không?”
“Em muốn…giúp anh.”
Hai má dần dần phiếm hồng lên, cô ngại ngùng đáp lại.

Thật ra cô biết hắn rất khó chịu, rất khổ sở nên mới muốn giúp hắn giải tỏa.
Trong đầu cô lại nhớ đến việc lúc trước, chẳng phải Bạch Khiếu vì muốn giải tỏa cơ thể mới ra ngoài tìm tình nhân sao? Cô thì không muốn ông xã mình như Bạch Khiếu nên muốn tình nguyện giúp hắn.

Dù là cảm nhận mình hơi lố bịch quá mức.
“Em…nói sao?”
Đình Thư Huân cười khổ, không ngờ vợ hắn lại có suy nghĩ như thế này đây.

Không lẽ cô nghĩ hắn không chịu đựng được nữa sao?
Suy nghĩ là sẽ chịu đựng của hắn chấm dứt kể từ giây phút Thục Yên hướng thẳng về phía cậu em nhỏ, bàn tay xoa xoa cách một lớp quần ngủ, nụ cười càng hiện rõ lên trên gương mặt xinh xắn này.
“Em biết anh khó chịu ở đây mà…chỗ này này.”
“Ư…Yên, em đừng vậy…”
Cảm giác tê dại từ cự vật truyền đến, Đình Thư Huân lâu rồi mới cảm nhận hơi ấm từ tay cô, rất nhanh cậu em đã cương cứng, chuẩn sát chọc thẳng vào mông cô.
“Huân, em không như vậy nữa là được đúng không?”
Tuy lời nói sẽ chấm dứt, nhưng hành động Thục Yên ngược lại, cô lại vô tư đưa tay thẳng vào trong quần đùi của hắn.

Cô biết hắn sẽ thả rông khi ngủ mà.
Đôi tay cầm lấy cự vật đã giật giật vài cái, dùng tay lên xuống không ngừng.

Rõ là muốn như vậy mà lại nói dối, còn muốn cự tuyệt cô sao?
“Yên, nhanh lên chút…nhanh lên.”
Vì ngược thế, Thục Yên đành bật dậy, hai tay lại ra sức giúp cho cậu em hắn, vật thô cứng càng nóng lên trong lòng bàn tay của cô.
Hô hấp của Đình Thư Huân càng ngắt quảng, cả thân người đều tảng ra hơi nhiệt, Thục Yên cứ duy trì hành động đấy đã gần hơn mười lăm phút mà vẫn không có dấu hiệu “ra”.

Cô bắt đầu bĩu môi, trách hắn.
“Anh lâu thế, rả hết cả tay em.”
“A, em nằm xuống đi.”
Đình Thư Huân lật ngược cơ thể cô đặt xuống nệm, tay hất hất cả chiếc áo phông rộng cô lên, kéo cao hơn đôi gò bồng nhấp nhô.
“Huân…anh đừng làm bậy…em…em đang mang thai đó!!!”
Cứ tưởng chỉ cần giúp hắn “ra” là được.


Nhưng hắn lại muốn hơn nữa, con người này không lẽ định…???
Suy nghĩ của cô là đúng khi Đình Thư Huân không nó không rằng, hắn dùng đỉnh cự vật cứ di dời lên xuống ngoài hai khe thịt, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào cô đang nằm dưới thân mình.
“Yên, anh hỏi qua bác sĩ Lam rồi, vẫn quan hệ được, nhẹ nhàng là được.”
“Anh…dụ em sao?”
Lần này cô cười khổ trong lòng, chuyện này cô không biết được hắn đã hỏi khi nào mà chắc chắn nói vậy.
“Yên, em dụ anh trước, chẳng phải em ôm ấp cậu em nhỏ tôi trước sao?”
“Anh…”
“Em còn giúp nó nữa, nhìn xem nó trướng lên như vậy rồi, em phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình.”
Đình Thư Huân thích thú mà nói, bên dưới cứ trêu chọc cô không ngừng, cơ thể này cũng quá mẫn cảm rồi, chỉ cần hắn gợi tình bên ngoài thì đã ẩm ướt bên trong.
“Ư…đừng…vào…đi.”
“Haha bà xã, em nói đấy nhé?”
Chỉ chờ cô đồng ý, hắn nhẹ nhàng trầm eo ếch xuống, nhìn cô khó khăn cau có cả mặt mày hắn đã định rút lên rồi.
Thục Yên cảm nhận bên dưới phút chốc trống rỗng, cảm giác bị dày vò như hàng vạn con kiến đang lần bò khắp người, cô ưỡn người lên, chờ đợi sự đón nhận xâm nhập của hắn.
Đình Thư Huân nhìn cảnh mê người này, hắn không thể giữ được bình tĩnh nữa, lặp tức luận động lên trong cô không ngừng.
Cả hai sớm đã được giải phóng cơ thể sau nhiều ngày tích tụ.

Cảm xúc dâng trào sau đêm đầu tiên trong năm chạm vào nhau như vậy rồi.
Sau vài cú thúc sâu, hắn rút ra phóng lên người cô, sau đó liền nằm xụi lơ xuống giường.
Hôm nay bắt Lưu Phi đánh đấm từ sáng đến chiều, sức lực đã bị bay đi hết rồi.

Bị cô khơi gọi tình như vậy mới cố sức làm hài lòng cô.
Nhưng Thục Yên lại không nghĩ vậy, cô lại tiếp tục leo lên người hắn, đặt cậu em của mình ngay hoa nguyệt vẫn còn co thắt dữ dội.

Một lần nữa cự vật lại lớn thêm bên trong cơ thể của Thục Yên.
Đình Thư Huân cười khổ, mếu máo nhìn Thục Yên đang ra sức.
“Yên, em muốn nữa sao?”
“Anh mới có một hiệp mà đã hết sức rồi sao? Anh yếu đi rồi à?”
Cô châm ngòi như thế, đầu của hắn cũng nổ tung.

Hung hăng động một cái lên mà đã lên tận sâu bên trong cơ thể Thục Yên, hai chân cô khép chặt lại, thỏa mãn rên nhẹ một tiếng thoải mái.
Chê hắn yếu là hắn không chấp nhận được, nhất định phải trừng phạt cô gái hư hỏng này.
Suốt cả đêm hôm đó, ngoại trừ tiếng rên ái mụi thì sau đấy là tiếng xin tha của Đình Thư Huân suốt khuya đến sáng.
Thục Yên cũng là quá mạnh mẽ ham muốn sau khi có thai rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.