Đình Gia Gia Xin Ra Mắt Chào Em!

Chương 98: Kẻ Tàn Phế Trong Bóng Tối





“Cô biết đấy, tôi bận chăm hai đứa con trai này rồi làm gì có thời gian mà chăm đứa trẻ cô đưa đến trước mặt?”
“Hơn nữa, Đình gia không thiếu con cháu nên không cần người thêm vào.”
Thục Yên vừa nói, tay hướng về các đứa trẻ đang đứng bên cạnh.

Khí thế các bé này đều là vương giả, không hề lẫn tạp vào đâu được.

Nếu đem so với Đào Kính Luân chẳng phải là đang so đá cuội với kim cương sao?
Mã Cát Phi liền ê hết mặt mũi, cô ta kéo tay con trai mình lại, ra dáng bảo vệ.

Cả Mã Vận Huy cũng ngây ngốc không thôi.


Ông ta bước đến dang đôi tay như muốn bế Đình Húc Niên:
“Ô, là cháu trai của cha sao?”
“Xin tự trọng.

Chẳng có đứa cháu nào của ông ở đây ngoại trừ Đào Kính Luân”
Thục Yên thụt lùi lại né tránh đi ông ta, bản thân lại muốn cười khinh.

Rõ ràng đã nói là từ mặt hết rồi, tại sao bây giờ lại đòi nhận vơ con, vơ cháu như vậy? Ông ta không thấy buồn cười nhưng cô thì thấy có đấy!
Bị cô đáp lại cho một câu xanh người, mã Vận Huy cứng đờ cả mặt mày không dám nói thêm câu nào, phút chốc ngại ngùng mà thu tay về.
Đào Lực một bên nhìn cả hai anh em hắn, bàn tay không tự chủ liền siết chặt.
Từ khi Đình Quân Tâm mất Đình Thư Huân đã về Tâm Cung sinh sống, Đào Lực bị người Đình gia đuổi đi không thương tiếc.

Anh ta trong một ngày nhận nhiều cú sốc, từ mất ông ngoại cho đến mất đi mẹ cùng người cha không rõ tung tích.
Lăng xăng trong giới thượng lưu đã cực khổ, anh ta lại hận người đã hại anh ta ra nông nỗi như thế này.

Nhưng cũng không thể trách được, có trách là trách người lớn đều làm chuyện dại dột từ thuở xưa.
Trong tuần đó hắn nhận được thông tin mình có thêm một người cậu nữa tên Đình Kỷ Nam, lại chính là người đàn ông mình hay gặp.

Sau đó nhiều bất ngờ cũng được bóc ra.

Nhất là anh em song sinh của Đình Vân Huân.

Nhưng phận nhỏ nhoi như hắn, làm sao mà có ý gì khác được, chỉ có thể nghe theo hoặc là chết trong ý kiến, tò mò.
Đình Thư Huân lúc này mới lên tiếng, đánh tan đi sự ngại ngùng của người Mã gia bằng câu nói ngại ngùng khác:
“Thôi đừng thấy sang bắt quàng làm họ nữa.

Đình gia gia tôi muốn trẻ con là có trẻ con, đúng không anh trai?”
“Tất nhiên rồi? Đâu cần thêm bất kì đứa trẻ nào đâu nhỉ?”
Đình Vân Huân và Đình Thư Huân vui vẻ đáp với nhau, sau đó là đồng thanh cười lớn:
“Chỉ cần một đêm là đủ.”
"Câm…câm miệng!
Lý Kha cùng Thục Yên liền hét lên quát vào mặt hai người này, chẳng biết từ bao giờ cô cùng Lý Kha mặt đỏ hơn trái gấc chín rồi.
Quả là anh em ruột, đều vô sỉ như nhau cả.

Đến khi đối diện với người ngoài mà không chịu đứng đắn nữa thật là quá quắc, còn lảm nhảm mấy câu đáng xấu hổ nữa chứ!!!
Các bé nhìn cha bị mẹ quát mắng như thế liền cười khúc khích, nhưng nhanh đã im miệng lại khi bốn con mắt hừng hực lửa giận đang chiếu rọi vào mình.
Thật là đáng sợ mà.
Đào Lực biết Mã Cát Phi lại vô ý gây sự với ông nhỏ nữa rồi, đành chịu thiệt, mở lời cầu xin:
“Ông nhỏ, là nhà cháu sai…xin lỗi ông nhỏ.”
Thục Yên cũng không thèm quan tâm đến việc trước mắt nữa, nhanh tay bồng đứa trẻ còn lại bên tay của Đình Thư Huân, cùng mọi người đi vào bên chồi, chuẩn bị bữa ăn tối ngập tràn hải sản tươi ngon.
Đình Thư Huân cũng có ý nhún nhường cho Đào Lực, hắn mỉm cười vỗ lấy vai anh ta.
“Cứ vào đi, miễn là không làm phiền đến mọi người ở đây, nhất là…bà xã tôi.”
Những câu cuối cùng của Đình Thư Huân rất nhỏ giọng, như là chỉ muốn nói cho riêng Đào Lực nghe.
Hắn lại nhớ đến vài năm trước, têm cháu chắt này lại dám ôm lấy Thục Yên ở công ty, lúc đó hắn lại không thể ra mặt được, tức chết hắn mà!

Nhưng Đình Thư Huân hắn đã nói rồi, hắn rất rộng lượng sẽ không để ý đến đâu, chờ cơ hội mà trả thù thôi.

Dù là hơi tiểu nhân một chút…
Đào Lực chịu nhục nhã, anh ta liếc mắt người ở Mã gia một cái, không nói không rằng đi thẳng vào bên trong.
Ông bà Mã cùng Mã Cát Phi bồng con cũng nhanh chân nối theo gót của Đào Lực.

Đã mất công đến, tất nhiên phải tận hưởng rồi.
Quả là giới thượng lưu, những thứ ở đây đều là cao cấp cả.
Phòng được cấp theo vị trí của họ ở gia tộc.

Phía Đình Thư Huân thì dĩ nhiên được đến ở nơi cao cấp, còn Đào Lực đành ở nơi bình thường, chỉ có hai phòng bên dưới.
Đôi lúc Đào Lực lại hận ông ngoại cùng mẹ mình.

Nếu không phải vì họ thì đường công danh anh ta đã rộng mở hơn rất nhiều rồi.
Thôi thì đành tận hưởng mọi thứ ở đây, ít ra được thỏa thích vui đùa từ bây giờ vì đã không bị Đình gia đuổi.
Vẫn là trong bóng tối, đôi mắt của một kẻ đang rình rập ở bụi rậm, tầm nhìn di dời vào tất cả những người vừa bước vào.
Hừ lạnh một tiếng, tên đó lê thân người tàn phế, chống gậy khập khiễng bước đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.