Định Kiến

Chương 105



Lông mi Hứa Khiêm giật giật, vạt áo choàng tắm che hơn nửa mặt y, chỉ có đôi môi bị hôn hơi sưng lên để lộ trong không khí, khẽ thở hổn hển mấy cái, rồi lộ ra vẻ tươi cười.

"Chỉ mình cậu?"

Nghiêm Mạc tiến lên trước cắn cổ y: "Chỉ mình tôi."

Hứa Khiêm chẳng cho ý kiến chỉ hừ một tiếng, y nhấc hàm lên, chủ động phơi bày bộ vị yếu ớt cho đối phương. Nghiêm Mạc dĩ nhiên không chút do dự tận hưởng, biến đổi đủ thể loại lưu lại một đường vết tích mập mờ, cuối cùng khẽ gặm một cái nơi xương quai xanh, Hứa Khiêm vỗ gáy hắn, cười nhạo nói: "Sao cậu giống chó vậy? Thích gặm xương thế à?"

Nghiêm Mạc nhéo nhéo bên eo y, đau lòng nói: "Hứa ca, anh gầy đi."

Hứa Khiêm không đáp lại, chỉ từ phía sau kéo lấy tóc Nghiêm Mạc, ấn đầu đối phương xuống nơi hạ thể, "Liếm."

Cây gậy của y lúc mới được vuốt ve đã đứng thẳng dậy, quần lót thun nho nhỏ không chứa nổi nó, chống gần như toàn bộ lớp vải lên. Nghiêm Mạc cúi đầu xuống, hôn một cái nơi đỉnh dương v*t, lại duỗi đầu lưỡi ra, đảo quanh quy đầu nhạy cảm. Hắn hé miệng nhẹ nhàng ngậm lấy một đoạn nhỏ, duỗi tay kéo dây thun quần thun, ác ý kéo ra rồi buông tay, đánh lên da phát ra một tiếng "ba".

Hứa Khiêm hơi hối hận khi mặc quần lót như vậy, lúc này bị siết chặc khó chịu đến không nói được, còn có chút đau, liền thở hổn hển nói với Nghiêm Mạc: "... Cởi giúp tôi."

Người kia nở một nụ cười nơi chỗ mà y không nhìn thấy được, "Không làm vậy được, không phải anh mặc cho tôi xem sao?" Nghiêm Mạc vừa nói, kéo ngón tay nhẹ nhàng đi xuống, đến hỗ kẽ hở liền liếm một cái. Hứa Khiêm phát ra vài tiếng rên rỉ khó nhịn, y theo bản năng kẹp chặt chân, lại bị tách ra nhẹ nhàng, cái mông được nâng lên, đáy chậu bị cọ xát mà phiếm hồng phơi bày trong không khí, làm miệng huyệt phía sau ngượng ngùng đóng chặt lại, nhìn không sót chỗ nào. Nghiêm Mạc bình tĩnh nhìn một hồi rồi mở miệng ngậm lấy cây gậy của Hứa Khiêm, khoang miệng ấm áp bao quanh cái cán cương cứng, môi lưỡi an ủi vỗ về, thậm chí nỗ lực nuốt đến chỗ sâu nhất, cổ họng bị dồn nén miệng siết chặt lấy chóp đỉnh, làm người ta đạt được khoái cảm đến choáng đầu hoa mắt không khác gì làm tình. Hứa Khiêm được phục vụ đến sảng khoái, không chút keo kiệt khẽ kêu dâm đãng, ngón chân thoải mái cuộn lại, lắc lư giữa không trung.

Nghiêm Mạc nắm lấy chân y, xấu xa khều khều lòng bàn chân nhạy cảm, người kia bị kích thích đến cả người phát run, làm cho bụng dưới run lên một cái, cây gậy tuột ra khỏi miệng, vỗ lên gương mặt điển trai của Nghiêm Mạc, lưu lại dịch lỏng dâm đãng. Người kia ngược lại cũng không tức giận, vẫn vui vẻ cười cười, hai tay đệm dưới mông Hứa Khiêm, bấm mạnh mộ cái nơi thịt mông trắng như tuyết, vừa thuận thế nâng lên –

Một giây kế tiếp, Hứa Khiêm chỉ cảm thấy quần lót vẫn luôn dính giữa hai chân được người kia kéo ra, một luồng hơi thở ấm áp gấp gáp phun nơi riêng tư nhạy cảm, y theo bản năng run rẩy, còn chưa nói chuyện, đã cảm thấy cái gì đó ấm áp ẩm ướt dán lên vị trí khó có thể mở lời kia.

"Ưm..."

Toàn thân Hứa Khiêm chấn động, giống như giãy giụa giật giật, trong miệng mơ hồ phát ra tiếng kêu, cụ thể là nói gì thì ngay cả bản thân mình cũng không thể nghe rõ. Nghiêm Mạc đè chân y, đẩy cánh mông dẻo dai ra, đầu lưỡi linh hoạt liếm nếp nhăn nơi miệng huyệt, hàm răng khẽ cắn thịt non chung quanh, tiếng nước nho nhỏ truyền tới, Hứa Khiêm nghe được liền đỏ mặt tía tai, hận không thể chui xuống đất.

Da mặt y luôn rất dày, cũng chưa từng yêu cầu Nghiêm Mạc làm... làm cái này, hôm nay đối phương chủ động, ngược lại y thấy ngượng ngùng. Nhưng rất nhanh, Hứa Khiêm đã không còn thời gian suy nghĩ này nọ quá nhiều, đầu lưỡi Nghiêm Mạc chui vào, đầu lưỡi mềm mại ấm áp đùa bỡn tràng đạo đang co chặt, thậm chí mô phỏng động tác giao hợp chậm rãi ra vào nơi đó. Trong lúc vô tình hàm răng lướt qua vùng da xung quanh, cánh môi ấm áp dán trên bắp đùi, hơi thở nóng hổi phun nơi đáy chậu, thân thể vốn đã nhạy cảm càng bốc hoả. Từng đợt sóng tình triều ào tới, kích thích lý trí đến gần như sụp đổ, y cũng không nhịn được nữa, rên rỉ xen lẫn thở dốc từ trong cổ họng tràn ra, hay tay run rẩy đặt trên trán, eo thon gầy cũng nâng về phía trước, cong thành một đường vòng cung ưu mỹ mà run rẩy.

Nghiêm Mạc liếm lỗ nhỏ ở phía sau đến phiếm hồng chảy nước mới thay bằng ngón tay, từ từ cẩn thận khuếch trương.

Cây gậy của hắn đã cứng rắn đến căng đau, nhưng vẫn cắn răng kiên trì như cũ, dùng phương thức ôn nhu nhất mà chuẩn bị chỗ kia đến mềm nhũn và ướt át, động thịt đói khát theo ngón tay ra vào mà hơi mở rộng ra, lộ ra nội bích nộn đỏ. Nghiêm Mạc đưa ngón tay vào, đốt ngón tay ma sát nội bích phiếm hồng, hắn hơi kéo nó ra, còn xấu xa thổi một hơi lên quy đầu. Hứa Khiêm đã sớm bị tên nhóc này giày vò đến điên rồi, y thậm chí không khống chế được mà đưa tay ra an ủi cây gậy kia của mình, trong miệng mơ màng kêu loạn cái gì đó, xen lẫn hai chữ ngắn ngủn, Nghiêm Mạc nghe được rõ ràng, là tên hắn.

Đầu lưỡi hắn xẹt qua bụng dưới đang run rẩy, hôn lên cơ bụng căng thẳng, cuối cùng ngậm vào đầu v* hơi sưng lên đang bày ra trong không khí kia, vừa mút vừa khẽ cắn, mãi cho đến khi nó căng cứng lên. Cùng lúc đó, ngón tay trong hậu huyệt cũng đang khuấy động, tiếng nước không ngừng truyền đến, dương v*t ở phía trước càng giống như không cầm giữ được nữa, dâm thuỷ không bị khống chế chảy ra, hạ thân ẩm ướt rất bừa bộn.

"Hứa ca, anh thật lẳng lơ nha..." Tiếng cười hề hề vang lên bên tai, Hứa Khiêm theo bản năng run lên một cái, khàn giọng trả lời: "Câm miệng."

Nghiêm Mạc không chỉ không nghe, trái lại còn táo tợn hơn trước, "Nhiều nước như vậy, người khác có thể thoả mãn anh hay sao? Mới liếm một tí đã ẩm ướt thế này... Nếu thật sự chịch vào, có phải anh sẽ lập tức bắn ra hay không? Hửm?"

Hứa Khiêm nhếch nhếch khoé môi: "Cậu thử xem, không phải sẽ biết... A!" Điểm nhạy cảm nhất trong thân thể bị ngón tay vân vê ấn vào, sảng khoái cuộn trào mãnh liệt kích thích đại não, y chỉ là nén chịu chưa bắn tinh đã hao phí toàn bộ khí lực, lúc này eo hơi cong lại, thở hổn hển kịch liệt.

Nhìn dáng vẻ toàn thân ửng đỏ của người nọ, ánh mắt của Nghiêm Mạc trở nên rất nguy hiểm, hắn nghiêng đầu xuống, hôn lên lồng ngực đang phập phồng kia, dán lên trái tim đang đập kịch liệt kia mà gằn từng chữ một.

"Tôi yêu anh."

Ba chữ kia giống như muốn khắc vào tận xương tuỷ, kích thích cả người Hứa Khiêm run lên, giống như một cái chốt mở trong cơ thể bị chạm đến, y vận chút hơi sức cuối cùng ôm lấy người phía trên, dùng thanh âm run run nhẹ nhàng nói –

"Vậy... chịch chết tôi đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.