Định Kiến

Chương 107



Hôm sau Hứa Khiêm mở mắt ở trên giường, người giống như bị người ta đánh một trận, cũng may tên nhóc Nghiêm Mạc này coi như cũng có chút lương tâm, giúp y vệ sinh sạch sẽ, không đến nỗi khó chịu đến không xuống giường được... nhưng cũng không khoẻ mấy.

Hứa Khiêm ngáp một cái, khó khăn lật người qua, với tay lấy di động đã sạc đầy pin ở đầu giường. Trên người y chỉ mặc một cái quần lót, trong phòng mở máy sưởi, không những không lạnh mà còn hơi nóng. Hứa Khiêm vén chăn lên cho thoáng gió liền nhìn thấy toàn thân đầy dấu vết mập mờ, ngực càng bị chơi đùa đến sưng lên, chăn bông chỉ cọ xát thôi cũng rất rát, y tức giận muốn nhe răng, hận không thể cắn đứt một miếng thịt của tên đầu sỏ.

Nghiêm Mạc đang làm cơm trong bếp, nồi cháo đầy nguyên liệu nấu ăn sôi sùng sục, hắn giở nắp đậy lên, múc một chút đưa vào miệng, suy nghĩ một chút, rồi bỏ thêm tí muối.

Rau đã rửa xong đang để ráo nước trong chậu, Nghiêm Mạc cầm nó lên vẩy cho rau hết nước, đổ vào chảo dầu đang nóng, măng tươi mềm xào dầu, hương thơm bốc lên, khi tỏi hơi vàng Nghiêm Mạc cầm cán chảo đảo vài lần, cho đến khi chín rồi đổ vào trong chén.

Trừ món đó ra, hắn còn làm thịt móng heo kho và khoai tây bào sợi xào, cộng thêm nồi canh xương, coi như khá phong phú.

Hứa Khiêm tiện tay phủ lên cái áo sơ-mi, lúc này mới đỡ thắt lưng, khập khểnh ra khỏi phòng, mới vừa vào phòng khách đã ngửi thấy mùi này, trong đầu thư thái hơn nhiều, cong người rửa mặt một hồi rồi đặt mông xuống, ngồi gác chéo chân trên ghế salon, giống như đại gia chơi di động.

Chờ Nghiêm Mạc từ phòng bếp đi ra, vừa vặn thấy hai chân dài trần trụi của người nọ đang đặt trên bàn trà, ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất ở phòng khách chiếu vào càng làm cho tay y thêm trắng hơn, áo sơ mi quá dài chỉ che đậy được phần nhỏ bắp đùi xanh tím, cực kì sắc tình.

Người kia hoàn toàn không cảm giác được tí nào, thấy hắn đi ra liền đưa tay bảo đối phương hầu hạ mình. Nghiêm Mạc ngoan ngoãn tiến tới, đầu tiên là rót cho y một cốc nước nóng, rồi chỉnh lò sưởi ở phòng khách cao lên, xong dụ dỗ: "Tới dùng cơm đi, tôi làm món anh thích ăn nè."

Hứa Khiêm lầm bầm mấy tiếng, lảo đảo đứng dậy, kết quả vô ý cọ xát vào ngực bị thương, y "ss" một tiếng, hung hăng trừng mắt nhin Nghiêm Mạc, khàn giọng nói: "Sau này còn làm loạn như vậy nữa thì tôi quất chết cậu."

Khoé miệng Nghiêm Mạc nhếch lên, nhưng dù sao cũng nhịn xuống không được bật cười, dùng hết sức bình sinh giả bộ đáng thương, "Anh bỏ được sao Hứa ca... Tôi nấu ăn rất ngon."

Hứa Khiêm tiện tay lấy đôi đũa trên bàn, gắp một khối thịt heo đưa vào trong miệng, dầu béo ngậy lan ra, y liếm liếm môi, "Ừm, không tồi."

Nghiêm Mạc múc cho y chén canh đã được để riêng cho nguội, rồi gắp ít rau xanh thả vào bát y, "Ăn ít thịt lại, nếu không thì chỉ có anh chịu khổ đấy."

Mắt Hứa Khiêm híp lại, cắn răng nói: "Mẹ nó cái này là do ai hại chứ?"

Nghiêm Mạc nháy con mắt, tháo băng vải quấn nơi tay ra, hôm qua lúc ân ái không cảm giác gì, chờ kết thúc mới phát hiện vết thương cũng bị nứt ra, hắn tự mình thay băng và thuốc, bây giờ vì vừa chạm đến khói dầu nơi hơi ngả vàng, có vẻ hơi bẩn.

"Cũng gần lành rồi nhỉ." Hứa Khiêm dùng chiếc đũa gõ nơi vành chén, ăn một miếng rau.

Nghiêm Mạc dĩ nhiên biết đã gần lành, thuận tiện đổi đề tài: "Tôi đã mua vé máy bay rồi, bay hai ngày trước 30 Tết, chuyện ở công ty anh cũng bận bịu gần xong rồi phải không? Có cần tôi giúp gì không?" "Cậu có thể giúp cái gì chứ, nghỉ ngơi đi." Hứa Khiêm nói, bỗng nhiên lại nhớ ra gì đó. "Cơ mà ở đâu tôi cũng nghe nói là khó mua vé máy bay, tên nhóc cậu không phải là chuẩn bị xong xuôi từ sớm rồi chứ?"

Nghiêm Mạc cười cười, đẩy chén canh qua, "Nếm chút đi, đặc biệt làm cho anh đấy, hơn 8h sáng tôi dậy mua rau, nấu từ 10h đến bây giờ, rất ngon miệng."

Hứa Khiêm nhìn ra đối phương đang đánh trống lảng, cũng không bàn cãi với hắn nữa, cúi đầu uống canh.

Chờ ăn cơm xong, Hứa Khiêm nhận được điện thoại, lại là đám bạn xấu, nghe nói đoạn thời gian trước y xảy ra chuyện, cũng không biết hội này đang cười trên nỗi đau của người khác hay là quan tâm. Hứa Khiêm lười nói dối, qua loa kể lướt vài câu, liền nghe bọn họ rủ đi đánh bi-a.

Hứa Khiêm dứt khoát từ chối, chờ cúp điện thoại, y ngồi trên ghế salon trong phòng khách, không khỏi cảm thấy trống rỗng. Đúng lúc này Mễ Tô lại gần, bàn chân thịt mềm mềm đạp bắp đùi y, quơ quơ móng vuốt lông lá đòi ôm một cái.

Hứa Khiêm ôm lấy tiểu tổ tông, lấy một hộp thuốc lá từ dưới bàn trà lên, cũng không châm mà ngậm thẳng ngoài miệng, ánh mắt không có tiêu cự, không biết trong đầu đang nghĩ gì.

Nghiêm Mạc rửa chén xong đi ra thấy một màn này, tiến tới phía trước lấy điếu thuốc từ miệng y ra, ngăn đối phương phát cáu bằng cách hôn trước một cái, "Chúng ta ra ngoài dạo phố đi."

Hứa Khiêm chợt hỏi: "Bỗng nhiên sao muốn đi vậy?"

Mễ Tô bị kẹp giữa hai người, bất mãn kêu lên, Nghiêm Mạc đưa tay ra vuốt lông nó, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn Hứa Khiêm, chuyên chú lại thâm tình đáp: "Trước kia lúc nào cũng là anh dẫn tôi đi, lần này, tôi muốn xài tiền cho anh." Hắn dừng lại mấy giây, chuyển đề tài: "Tôi biết gần đây mới mở một tiệm đồ ngọt, trong đó có tiramisu mùi vị rất ngon..."

Hứa Khiêm dở khóc dở cười, "Cậu thật dỗ tôi như cô bé mười mấy tuổi hử?"

Mặt Nghiêm Mạc thoáng đỏ, hắn hắng giọng một cái, "Tôi, tôi còn đặt hoa cho anh nữa, đoán chừng buổi chiều có thể đưa đến... Trước kia anh chê hoa tươi chu kỳ quá ngắn, lần này tôi đổi thành hoa bất tử, sau khi đem về có thể đặt ở phòng khách trang trí."

"Cậu hỏi thăm thông tin này từ đâu vậy?"

"Là từ Tiểu Lưu làm ở quầy tiếp tân của công ty các anh... Cổ nhắn WeChat cho cho tôi biết."

Lông mày Hứa Khiêm nhướn lên, "Cậu được đấy, còn add WeChat nữa? Da lại ngứa ngáy à?"

Nghiêm Mạc thấy y lại muốn bùng nổ, vội vàng ôm lấy Mễ Tô che trước mặt, giơ hai móng vuốt nhỏ lên bán manh, "Tôi chỉ hỏi cổ có phương pháo gì giữ hoa tươi được không... Cổ, cổ liền đề cử cho tôi cái này, huống gì Hứa ca anh biết tôi mà, tôi trời sinh đã cong, đối với phụ nữ không được..."

Hứa Khiêm hừ nhẹ một tiếng, "Trước đây cậu chỉ hướng về Văn Bân nên ai khác đều không lọt mắt, có thể chưa thử qua mà thôi, sao cậu khẳng định được?

Y vốn chỉ tức giận nói một câu, nhưng vẻ mặt Nghiêm Mạc cau lại, nghiêm túc đáp: "Tôi đối với Văn Bân, đã hoàn toàn không còn loại tình cảm đó nữa... Người tôi thật sự yêu là anh, cũng sẽ chỉ là anh. Tuy rằng... tuy rằng bây giờ anh có thể không tin tôi lắm, nhưng tôi sẽ để cho anh tin tưởng..."

"Được rồi, nghe lời này của cậu lỗ tai tôi cũng lên kén luôn rồi, đàn ông dù sao cũng nên tránh những thứ ỏng ẻo này ra và đừng dài dòng nãi. Không bằng làm chút gì đó thực tế..." Hứa Khiêm sờ cằm suy nghĩ một chút, "Tôi nhớ đồ nam của XX lại ra mẫu mới, hôm nay vừa vặn đi đến tiệm thử coi..."

Nghiêm Mạc lại gần, hôn trên chóp mũi y một cái, "Vậy đi thử, tôi trả tiền."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.