Định Kiến

Chương 30



Nghiêm Mạc nghe lời làm theo, hai ngón tay chen vào giữa tràng đạo nhỏ hẹp, so với lúc trước khó khăn hơn nhiều. Hứa Khiêm ôm cổ hắn khẽ thở hổn hền, chân mày hơi nhíu lại, xem ra cũng tiếp nhận không được dễ dàng cho lắm.

“Từ từ… động một cái, tìm tuyến tiền liệt của tôi…” Y vừa nói, còn điều chỉnh góc độ tay của Nghiêm Mạc, bộ dáng thành thật chỉ bảo: “Giống như vị trí này sẽ không quá sâu, cậu không cần vội vàng đi vào trong đâu, tìm tòi thêm một chút… Đừng…”

Nghiêm Mạc cắn cổ y: “Là ở đây sao?” Xong rồi lại đâm một cái.

Hứa Khiêm thoải mái đến cả người run lên, bắp đùi cũng căng thẳng, tính khí cũng run lẩy bẩy ngẩng đầu lên, hích vào trên bụng.

“Đúng… chính là… A!” Y chìa tay ra nắm lấy căn kia của mình, vuốt hai cái, thúc giục: “Tiếp tục.”

Nghiêm Mạc híp mắt một chút, không biết sao đột nhiên nhớ tới lần hai người vô tình gặp nhau ở nhà hàng, khi đó Hứa Khiêm vì giả bộ còn đặc biết đeo kính thường, phối hợp với một bộ âu phục tinh xảo, bộ dáng thật sự có vài phần nhã nhặn tinh anh.

Nghĩ tới đây, ngón tay cắm ở trong huyệt thịt giật giật, quậy đến bên trong vang tiếng lõm bõm, vừa vuốt ve tràng thịt mềm nóng, hắn hôn cằm Hứa Khiêm, nói: “Hứa ca, tôi muốn thấy dáng vẻ đeo mắt kính của anh.”

Thanh âm của Nghiêm Mạc rất êm ái, âm cuối hơi kéo dài ra, mang theo một chút nũng nịu. Hứa Khiêm ừ một tiếng, hé mí mắt nói: “Sao đột nhiên nhớ tới việc này?”

“Tôi nghĩ đến… lần nọ chúng ta ở nhà hàng.” Nghiêm Mạc nhìn y, trong mắt loé ra một ánh sáng khác thường: “Lúc đó tôi đã cảm thấy…”

“Cảm thấy gì?”

“… Cảm thấy người như anh thật đáng ghét.” Rõ ràng là một nhà giàu mới nổi không có thưởng thức gì, lại cố tình giả bộ làm ra vẻ đứng đắn. Nghiêm Mạc không nói ra vế sau, hắn chỉ tuỳ ý khuấy động ngón tay, dịch bôi trơn trào ra theo cổ tay chảy xuống, ướt nhẹp.

Hứa Khiêm cười một tiếng, căn bản đã thông suốt suy nghĩ trong lòng tiểu tử này —— đều là đàn ông, Nghiêm Mạc luôn giả bộ đứng đắn, thời khắc mấu chốt vẫn dựa vào nửa người dưới để suy nghĩ, hơn nữa bây giờ ánh mắt đối phương như một con sói, hận không thể ăn sống y.

Vì vậy y buông tính khí đang nắm trong tay ra, bôi dịch thể lên trên gương mặt đó: “Bây giờ còn đáng ghét không?”

Nghiêm Mạc hơi không được tự nhiên nghiêng đầu, không lên tiếng.

Hứa Khiêm cười haha quay đầu hắn lại: “Thật ra không chỉ đáng ghét đi? Có phải đặc biệt muốn xé áo quần của tôi ra, bổ nhào xuống đất, dùng căn vừa cứng lại vừa thô kia hung hăng chen vào, làm đến lúc tôi không nói ra lời phải không?”

Nghiêm Mạc nhìn y chằm chằm, đột nhiên mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Anh… đây là anh đang khen tôi sao?”

Hứa Khiêm ngơ ngác một giây rồi cười to lên.

Y vừa cười vừa hôn lên mặt đối phương: “Mẹ kiếp Nghiêm Tiểu Mạc, sao cậu đáng yêu như vậy! Đùa chết tôi!”

Ánh mắt Nghiêm Mạc hơi trốn tránh, trả thù bằng cách dùng thêm chút lực, cắm vào khiến toàn thân Hứa Khiêm run rẩy không ngừng.

“Anh, anh đừng cười…”

Hứa Khiêm vừa run vừa không nhịn được cười, thiếu chút nữa đau sốc hông, miệng huyệt phía dưới bị đâm đã hoàn toàn mở ra, hai ngón tay ra vào không chút áp lực, cùng kéo ra chất bôi trơn vang lên tiếng nước phốc phốc. Y dựng thẳng thắt lưng nâng người lên một chút, đè đầu Nghiêm Mạc xuống dán trên bộ ngực phập phồng: “Liếm.”

Người kia há miệng nhẹ nhàng cắn một cái, đầu lười quấn quanh, bao lấy đầu v* nho nhỏ liếm mút. Hứa Khiêm được phục vụ đến thoải mái, đặt cằm trên đỉnh đầu Nghiêm Mạc: “Mắt kính ở đâu?”

Trong miệng Nghiêm Mạc còn ngậm lấy vật kia, nói chuyện hơi ậm ờ: “Ngăn kéo… đầu giường ấy.”

“Cậu là Doraemon à, cái gì cũng có…” Hứa Khiêm xoa xoa gáy hắn, duỗi cánh tay dài ra với lấy, Nghiêm Mạc thừa cơ cắn xương quai xanh y, nặng nề hít một hơi.

Hứa Khiêm vỗ hắn một cái, một tay mở hộp kính, cảm thấy kiểu dáng này của đối phương có chút giống cái kia của mình, đều là kính nửa gọng màu bạc. Y giật khăn lau kính xuống, mang lên: “Cậu bao nhiêu độ vậy… hơi chóng mặt.”

Thị lực của Hứa Khiêm là 5.3, đeo kính không độ, Nghiêm Mạc bởi vì liên quan đến nghề nghiệp, mắt cận thị cỡ 100-200 độ*, trong sinh hoạt hàng ngày không có gì đáng ngại, nhưng đối với Hứa Khiêm mà nói cũng đã bắt đầu choáng váng.

(*Bên Trung Quốc 100 độ tương đương với 1 đi-ốp ở Việt Nam, nên thị lực của Hứa Khiêm là 0.53 đi-ốp, Hứa Khiêm là 2 đi-ốp.)

Y đeo một chốc liền hơi khó chịu, đưa tay ra muốn gỡ xuống, lại bị Nghiêm Mạc bắt lấy, hung hăng hôn lên, ngón tay trong hậu huyệt đột nhiên rút ra ngoài, tràng đạo trống không làm bộ đáng thương co chặt lại, giống như vì bất mãn mà co rút, mãi cho đến khi quy đầu nóng hổi đặt ở miệng huyệt, thử tiến vào bên trong.

Hứa Khiêm a lên một tiếng, mở mắt lại là một trận trời đất quay cuồng, tròng kính nhiều độ khiến y hoa mắt, xúc giác lập tức được phóng đại gấp mấy lần, từ từ bị xâm lấn, cảm giác lấp đầu đến căng đau từ dưới thân truyền đến, tràng đạo theo bản năng cắn chặt bao vây lấy vật lạ, y thậm chí còn có thể cảm nhận được độ ấm cùng hình dạng của căn dương v*t kia… cùng với gân xanh nổi lên trên bề mặt.

Một tay Nghiêm Mạc đè ép bụng dưới y, từ từ vùi toàn bộ của mình vào, lần này khuếch trương đầy đủ, so với lúc trước thuận lợi hơn rất nhiều, dường như đâm một cái liền cắm tới đáy, dịch bôi trơn dư thừa trượt xuống bắp đùi căng thẳng, hắn chùi chút gì đó trên môi đối phương, cắn một ngụm.

“Đủ sâu chưa?”

Hầu kết Hứa Khiêm lăn lên lộn xuống, mắt nheo lại dưới tròng kính mắt, mơ mơ hồ hồ không thấy rõ thứ gì.

Cổ họng hắn khàn khàn cười: “Con mẹ nó… cũng đâm đến dạ dày luôn rồi… thật khó chịu.”

Nghiêm Mạc vỗ vỗ cái mông toàn là nước của y, nắn bóp nhéo một cái: “Thầy à, nói cho em biết nên làm thế nào đây?”

Vừa dứt lời, chợt nghe Hứa Khiêm rên lên một tiếng, phía dưới càng cắn chặt hơn, siết lấy hút khí đến phát đau. Nghiêm Mạc nhẹ nhàng hơi rút ra, oán giận nói: “Anh quá chặt, thả lỏng một chút.”

Hứa Khiêm hút một ngụm khí, chìa tay ra sờ cằm hắn: “Lúc thì ca lúc thì thầy, đợi chút nữa có phải nên gọi ba không?”

Nghiêm Mạc nhìn y chằm chằm: “Tưởng bở.”

Hứa Khiêm nhịn không được bắt đầu cười, y nhấc tròng kính trên mặt nghiêng qua một bên, liếm đôi môi đỏ thắm: “Vừa rồi dạy cậu cái gì ấy nhỉ? Tìm tuyến tiền liệt của tôi, tìm đúng rồi lại cắm vào, bằng không không thoải mái được.”

Nghiêm Mạc nhìn bộ dáng nghiêm trang này của y liền cứng rắn phát đau, lập tức đẩy vài cái, đẩy đến nỗi Hứa Khiêm cảm giác ruột mình cũng rách luôn, bụng dưới thoáng co giật, đặt tay lên đó cũng có thể cảm nhận được hình dạng tính khí của đối phương.

Loại cảm giác này mặc dù rất đau, nhưng có một loại thoải mái không nói nên lời, không chỉ là tuyến tiền liệt kích thích, còn có trong lòng, cần phải dựa vào loại cảm giác này để bắn tinh, cũng hơi khó khăn.

Y giống như bị ngược một hồi, về sau không nhịn được nữa, chìa tay ra nắm lấy căn kia của Nghiêm Mạc, liều mạng rút ra ngoài một chút, tìm đúng góc độ chủ động nghênh đón.

Quy đầu nghiền qua miệng huyệt co rút, nặng nè đánh vào điểm nhạy cảm kia, Hứa Khiêm bị cắm đến toàn thân run rẩy, giọng rên rỉ cũng thay đổi, trong ánh mắt mơ màng toàn là hơi nước, tay chân đều leo lên thân thể Nghiêm Mạc, vừa vặn ôm lấy hắn.

Ánh mắt người kia tối lại, đè eo y xuống ra sức đâm vào mấy cái, xuyên vào đến khi Hứa Khiêm không nói nên lời, trên mặt ửng hồng, ngực đầy mồ hôi phập phồng, dán vào nhau, như vậy mà lại cũng có một tia hương vị triền miên.

Ảo giác đi, giữa trời đất quay cuồng, Hứa Khiêm nghĩ.

Tròng kính quá cao độ làm mờ đi tầm mắt của y, thế cho nên cũng không thấy rõ cả mặt đối phương, trong đầu một mảng trống rỗng, chóp mũi vương vấn mùi tình ái, giữa tiếng nước rút ra cắm vào và thanh âm của thể xác va chạm vang lên, cuối cùng lại che đậy tiếng tim đập mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.