Chuyện tình cảm, khó chịu một hồi rồi cũng qua đi.
Hứa Khiêm luôn luôn cầm được thì cũng buông được, huống gì Văn Bân cũng không nợ y cái gì, bây giờ đã kết hôn rồi, coi như là triệt để chặt đứt niệm tưởng.
Cho dù y thích Văn Bân, cũng sẽ không luôn luôn nhớ đến một người chồng đã có vợ, ngay cả ba năm đã thành thói quen không dễ dàng bỏ xuống như vậy, chỉ cần một chút thời gian mà thôi.
Vài ngày trước Hứa Khiêm mua một căn hộ ở trung tâm thành phố, ở một thời gian rồi dự định sửa sang lại, để trợ lý tiểu Giang thay y tìm một thiết kế sư nội thất thật giỏi lập kế hoạch. Hôm nay khi đi làm đối phương nói đã tìm thấy, người nọ có chút danh tiếng ở trong ngành, một người không tuỳ tiện nhận khách hàng, đây là nhờ không ít quan hệ mới mời được, mấy ngày nữa sẽ gặp mặt để bàn nội dung cụ thể.
Hứa Khiêm nghe xong rất vui vẻ, vung tay lên tăng thưởng cuối năm cho hắn, lại đặt một gian phòng riêng tại một hàng hạng sang, hẹn ăn một bữa cơm với vị thiết kế sư đại bài kia, thuận tiện ký hợp đồng, triệt để làm cho chắc chắn chuyện này.
Đêm hôm đó, Hứa Khiêm đúng hạn đi tới gian phòng riêng, khi ngồi xuống đối phương còn chưa tới. Y cũng không vội vàng, để người phục vụ tự khui bình rượu đỏ, đổ vào bình đựng thuỷ tinh để lắng cặn, châm một điếu xì gà, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm muôn màu muôn vẻ ngoài cửa sổ… Sau khi làm ra vẻ một hồi lâu, Hứa Khiêm hơi không kiên nhẫn được nữa, kêu Tiểu Giang gọi điện thoại thúc giục.
(*Nguyên văn “tỉnh rượu” (醒酒): trước khi uống rượu vang người ta thường đổ rượu từ chai sang bình đựng rượu để decant rượu. Lý do:
tại đây)
Tên đầy đủ của Tiểu Giang là Giang Thành Vọng, là trợ lý mới tuyển năm ngoái, tuổi không lớn lắm làm việc lanh lẹ, Hứa Khiêm rất xem trọng hắn, đề bạt không ít, dĩ nhiên cũng hiểu biết tính khí của ông chủ, lập tức lập tức nói: “Em mới vừa hỏi xong, hắn nói kẹt xe trên đường đi, bây giờ đang đậu xe.”
Hứa Khiêm hài lòng gật gật đầu, chỉnh ngay ngắn lại cà vạt, từ trong túi lấy ra một cái kính gọng màu bạc đeo lên: “Tiểu Giang, cậu nhìn xem hình tượng của tôi thế nào? Có phải cực kì có văn hoá hay không?”
Giang Thành Vọng bật ngón cái nói: “Ông chủ anh đẹp trai ngây người! Vừa nhìn chính là Thanh Hoa Bắc Kinh*, du học Havard về!”
(*Thanh Hoa Bắc Kinh (北大清华): Đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh là một trong những đại học danh tiếng nhất ở Trung Quốc)
“Đừng thổi phồng quá mà, tôi cũng sẽ không nói tiếng Anh, mở miệng liền lộ hàng.” Hứa Khiêm cười hai tiếng, ngoắc ngón tay để người phục vụ rót rượu vào ly, ra vẻ bưng lên lặng lẽ đợi khách mời.
Vài phút trôi qua, cửa phòng riêng bị người đẩy ra, một hình hóng quen thuộc xuất hiện ở cửa.
Nghiêm Mạc liếc mắt liền nhìn thấy Hứa Khiêm, ngẩn ra.
Hắn cúi đầu nói xin lỗi, nhanh như gió ra khỏi phòng, lại ngẩng đầu nhìn số phòng một chút.
“…”
Bên trong gian phòng, Hứa Khiêm đã bắt đầu mắng trợ lý.
“Cậu làm sao lại tìm hắn tới!”
“Em em em… không phải anh chỉ đích danh người tốt nhất sao, danh tiếng của hắn ở trong ngành vô cùng tốt…”
“Danh tiếng tốt thì cậu sẽ không nhìn tên hả!”
“Ở trong ngành hắn đều dùng tên tiếng Anh… hơn nữa em cũng không biết anh và hắn từng có đụng chạm ah.” Giang Thành Vọng lau mồ hôi.
Hứa Khiêm hít sâu một hơi, im lặng mắng một câu vờ lờ.
“Ông chủ vậy bây giờ anh…”
“Đương nhiên là đổi ah, để tên này thiết kế phòng tôi sợ tối gặp ác mộng.”
Bên kia Nghiêm Mạc cũng có hơi lúng túng, nhưng vừa nghe Hứa Khiêm nói như vậy, cũng nổi giận không có chỗ phát tiết, lập tức đi vào cửa nói: “Anh không thể nghi ngờ khả năng chuyên ngành của tôi.”
Hứa Khiêm châm chọc: “Tôi con mẹ nó vẫn nghi ngờ nhân phẩm của cậu đấy, không phục sao? Không phục thì thắt cổ đi!”
Nghiêm Mạc bị y chọc giận cười: “Đem tâm tình cá nhân vào công tác, Hứa Khiêm, anh có thể đừng ngây thơ như vậy được không? Hơn nữa anh hỏi trợ lý của anh một chút đi, cả A thị này có mấy người thiết kế nội thất lợi hại hơn tôi, nếu anh muốn tốt nhất, cũng chỉ có thể tìm tôi.”
Hứa Khiêm cười khẩy một tiếng, quay đầu hỏi Giang Thành Vọng: “Nào, Tiểu Giang, nói cho hắn biết ai còn trâu bò hơn so với hắn.”
Giang Thành Vọng nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một hồi, vẻ mặt đau khổ nói: “Ông chủ, ngài có thể đừng làm khó tôi không… LAX là tôi nhờ không ít quan hệ mới tìm tới được, nếu đắc tội người ta, tôi thật không biết tìm đâu cho anh một người tốt hơn.”
Hứa Khiêm không ngờ tiểu tử này không tim không phổi thế này, cư nhiên tự mình thổi phồng oai phong cho kẻ khác, bị nghẹn một chút. Nghiêm Mạc nắm cơ hội này chậm rãi mở miệng: “Nếu anh có gan, hãy ký hợp đồng này với tôi, trong vòng nửa năm tôi bảo đảm sẽ để anh vào ở nhà mới.”
Hứa Khiêm bực dọc: “Tôi dựa vào cái gì mà nghe lời cậu?”
Nghiêm Mạc thấy y dao động, giọng nói liền hơi nhỏ lại: “Trợ lý của anh cũng nói, tôi có danh tiếng ở trong ngành, tôi cần gì phải vì một hợp đồng mà đập bể chiêu bài chứ?”
Khi đối thoại đã tiến đến mức này, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hợp đồng này của Hứa Khiêm hắn không phải không thể không làm, bất quá là muốn mượn việc này chứng minh năng lực của mình với tình địch, hơn nữa đối phương đưa ra giá cả vô cùng tốt, đây cũng là nguyên nhân căn bản vì sao lúc đó Nghiêm Mạc đáp ứng gặp mặt —— ai mà chẳng thích tiền chứ?
Nhưng mà nếu đối phương vẫn từ chối… Nghiêm Mạc khẳng định sẽ không kiêng nể gì rời khỏi.
Thế nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Hứa Khiêm cư nhiên đồng ý.
Dù thế nào đi nữa mọi người đều là người quen, Hứa Khiêm cũng không giả bộ nhã nhặn lịch sự làm gì, tháo mắt kính mang đến đau sống mũi xuống, vỗ bàn nói: “Lão tử còn sợ cậu sao? Hợp đồng đâu? Lấy ra tôi xem một chút!”
Nghiêm Mạc nắm thời cơ lôi hợp đồng ra, đưa tới liền bị Giang Thành Vọng nhận lấy, hai người xúm lại thầm thì lẩm bẩm hồi lâu, Giang Thành Vọng lại thay Hứa Khiêm hỏi vài vấn đề, Nghiêm Mạc đáp từng câu một, dĩ nhiên chuyện này thật đúng là đã được xác định rồi.
Quả thật không giải thích được.
Hứa Khiêm vừa oán thầm, nhưng vẫn tỉnh bơ ký tên mình lên hợp đồng, chờ sau khi kí cái rẹt xong, lại không thấy sảng khoái lắm, ngoài miệng châm chọc vài câu.
Nghiêm Mạc nghe được chỉ làm như gãi ngứa, hắn cầm hợp đồng hong khô vết mực, thận trọng bỏ vào trong cặp, lộ ra một nụ cười máy móc: “Hợp tác vui vẻ.”
Hứa Khiêm không nể mặt tí nào: “Tôi cũng không giả bộ thì cậu vẫn giả bộ làm gì chứ? Có thời gian như vậy còn không nhanh về suy nghĩ phải thiết kế thế nào, không thôi danh tiếng mà bị đập bể tôi thấy cậu sẽ khóc mất.”
Khoé miệng Nghiêm mạc giật giật: “Tôi phải vào trong nhà anh nhìn một cái, xác định bố cục, kích thước…”
Hứa Khiêm phất phất tay: “Tiểu Giang, hôm nào dẫn hắn đi xem đi.”
Giang Thành Vọng khẽ ho khan, nhỏ giọng nói: “Nhưng ông chủ, trước kia tôi cần chìa khoá phải tìm anh, anh chưa đưa…”
Lúc này Hứa Khiêm mới nhớ tới, dù sao cũng là phòng mình đang ở, phần lớn đều là một tay bài trí, có ít thứ y gọi người dời vào trong trước, cho nên lần trước Tiểu Giang tới tìm y cần chìa khoá, y chưa đưa.
Trong nhà riêng có vài đồ vật liên quan đến chuyện riêng tư, Hứa Khiêm có vài phần do dự, một mực không muốn mất mặt mũi trước mặt tình địch, liền nói: “Tối ngày mốt, có thời gian không?”
Nghiêm Mạc gật đầu: “Có, gặp ở đâu?”
Hứa Khiêm báo địa chỉ.
Nghiêm Mạc lại nói: “Như vậy, anh thêm WeChat của tôi vào, đến lúc đó dễ liên lạc…” Hắn nói lời này hoàn toàn là đứng ở phương diện công việc, kết quả nói xong rồi thấy mình cũng có vài phần khó chịu.
Lúc này Hứa Khiêm trái lại không chần chừ, hai người kết bạn với nhau, rồi thấy Hứa Khiêm đứng dậy, uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ cầm trong tay.
“Cáo từ”
Giang Thành Vọng thấy hắn rút lui, hạ thấp giọng nói với Nghiêm Mạc: “Tuy không biết hắn có đụng chạm cái gì với ông chủ của chúng ta, nhưng mà ông chủ à người nọ đúng là không biết ăn nói*, tâm không xấu, ngài đại nhân đại lượng, nghìn vạn lần đừng tính toán với hắn…”
(*Nguyên văn “chuỷ khiếm” (嘴欠): một từ địa phương Bắc Kinh, ý nói một người không biết ăn nói, nói những lời khiến người khác không thích nghe)
Nghiêm Mạc hơi cười, không phát biểu ý kiến.
Giang Thành Vọng nhìn có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa, tiếp đó đành phải rời khỏi gian phòng riêng.