Định Kiến

Chương 56



Nghiêm Mạc chăm chú nhìn y một hồi lâu bỗng nhiên nói: "Tâm trạng tốt hơn một chút rồi chứ?"

Hứa Khiêm không ngờ đối phương nói như vậy, hơi không hiểu: "Làm sao cậu biết tâm trạng tôi không tốt."

Nghiêm Mạc tính đáp tôi nhìn ra được, lời đến khoé miệng lại băn khoăn đến sĩ diện của Hứa Khiêm liền nói: "Đoán vậy."

Hứa Khiêm ồ một tiếng, không nói tiếp.

Một lát sau, Nghiêm Mạc lại hỏi y: "Vì sao tâm trạng không tốt?"

"Thật muốn nghe? Nghe xong phải chịu trách nhiệm với tôi nha!"

"... Vậy hay là quên đi."

Hứa Khiêm phì cười: "Thế nào, còn sợ ăn cậu hay sao?"

Nghiêm Mạc không lên tiếng, mắt hơi nheo lại, hoài nghi nhìn y.

Hứa Khiêm bước nhanh đi tới trước mặt hắn: "Chết đói rồi, chúng ta đi nhanh lên một chút, sắp đến rồi..."

Y cố gắng dùng âm thanh để che dấu tiếng tim đập loạn thình thịch —— phậc, thiếu chút nữa nói ra rồi.

Bây giờ còn không chưa tới thời điểm tỏ tình... thay vì nói ra rồi sẽ bị từ chối, cứ tạm thời nín đã.

Dù sao dựa vào tính tình của Nghiêm Mạc, từ chối rồi mà còn muốn giữ vững quan hệ thân mật như hiện tại có thể khó, nếu nói "lầu cao gần mặt nước được ánh trăng trước tiên"*, cảm tình cũng phải cần từ từ bồi dưỡng, Hứa Khiêm có kiên nhẫn này.

(*Nguyên văn "cận thuỷ lâu đài tiên đắc nguyệt": ý là được gần những thứ tốt đẹp có ích thì mình cũng sẽ được hưởng lợi theo)

Ăn sáng xong, hai người đi dạo loanh quanh ở trên đường, thỉnh thoảng gặp tiệm bán đồ lưu niệm, Hứa Khiêm đều sẽ vào xem, chọn ít quà tặng mang về cho đồng nghiệp ở công ty. Nghiêm Mạc đứng ở cửa chờ y, một lát sau Hứa Khiêm đi ra, trong tay cầm một tấm thẻ gỗ nhỏ trống không, phía dưới treo một cái chuông nhỏ và tua rua, gió vừa thổi vang lên đinh đang.

Hôm nay là Trung Thu, đêm đoàn viên, không ít người cầm thẻ đến dưới tán cây cầu nguyện, Nghiêm Mạc được Hứa Khiêm nhét vào một cái, cũng thuận theo viết hai câu chúc phúc, treo ở trên nhánh cây đầy ắp những tấm thẻ gỗ.

Đêm đến, trăng tròn nhô lên cao, Hứa Khiêm tựa vào bên cửa sổ còn Nghiêm Mạc đang cầm di động gọi điện ở dưới lầu, đại khái là đang báo cáo với ba mẹ, nói những chuyện vui vẻ trong cuộc sống, những chuyện lông gà vỏ tỏi, còn về những khó khăn và phiền não gặp phải thì không nhắc tới một chữ.

Y kiên nhẫn đợi đối phương nói chuyện xong, trong lúc đó còn không quên rót cho mình một ly rượu —— rượu Nhật Bản nguyên chất uống vào làm cả người nóng lên, Hứa Khiêm đang mặc yukata của khách sạn, đai lưng lỏng lẻo, hai chân tuỳ tiện lộ ra, da dẻ trắng trẻo phơi bày dưới ánh đèn, vạt áo che đậy một bóng đen mập mờ nơi bắp đùi.

Lúc Nghiêm Mạc trở lại thấy một màn như vậy, nhưng đương sự vẫn không cảm thấy gì, cười hì hì bảo hắn: "Ngồi đi."

Sau khi ngồi xuống, Hứa Khiêm hỏi: "Dì có khoẻ không?"

Nghiêm Mạc gật đầu: "Sức khoẻ ba mẹ tôi vẫn tốt lắm, bây giờ đang theo nhà dì nhỏ của tôi ra nước ngoài nghỉ mát, bà còn mới nói với tôi rằng trăng ở nước ngoài không đẹp bằng ở Trung Quốc, rất xa lạ..."

Nói về chuyện của người thân, cho dù là ai cũng có mấy phần xúc động, ánh mắt của Hứa Khiêm cũng mềm nhũn, mang theo chút bi thương cùng hoài niệm.

Y uống một hớp rượu, hỏi: "Nếu như tôi không kéo cậu đi thì cậu sẽ cùng đi với bọn họ phải không."

"Thế thì không, bọn họ đi nghỉ chừng nửa tháng lận, kỳ nghỉ Trung Thu quá ngắn, đi qua đi về rất phí thời gian." Nghiêm Mạc dừng một chút: "Huống gì tôi đã ra ở riêng rồi."

Trong giọng nói của hắn mang theo chút gì đó trẻ con không tự chủ được, Hứa Khiêm nở nụ cười rồi vỗ vỗ lưng hắn: "Nếu cậu thật muốn đi tìm bọn họ thì tôi sẽ cho cậu nghỉ phép."

"Trùng tu nhà cũng sắp xong rồi..." Sự hợp tác của chúng ta cũng sẽ tạm thời kết thúc.

Hứa Khiêm không nghe tiếp lời của hắn mà đứng dậy kéo cổ áo Nghiêm Mạc qua.

"Làm tình không?" Làn môi dính dịch rượu hôn lấy đối phương, Hứa Khiêm hơi nóng liền chủ động kéo quần áo ra một chút, yukata nới lỏng tản ra truột xuống khoác lên khuỷu tay, lộ ra đường cong khêu gợi. "Hôm nay chính là đêm cuối cùng, cậu muốn đùa thế nào tôi cũng sẽ chiều cậu..."

Lúc này nếu còn nhẫn nhịn được nữa thì thật không phải là đàn ông.

Nghiêm Mạc híp mắt lại, đột nhiên ôm lấy eo Hứa Khiêm ôm nang người kia kia.

Người kia sợ hết hồn liền hỏi hắn: "Cậu làm gì thế?"

"... Đi suối nước nóng."

Trong phòng còn đi kèm theo một hồ nước tắm lộ thiên, ở trên không che bất cứ thứ gì, có thể trực tiếp nhìn thấy bầu trời đêm đen như mực. Nghiêm Mạc ôm Hứa Khiêm đi tới bên cạnh, lúc bỏ xuống tay có hơi mỏi nhừ, Hứa Khiêm bị hắn thả xuống nước, xoa xoa cánh mông nhói đau, đánh một cái: "Không có bản lĩnh chơi cái gì tình thú cả!"

Sức lực của y không lớn nhưng đánh vào trước ngực Nghiêm Mạc phát ra tiếng "ba" giòn tan làm cho ngực cũng đỏ lên.

Người kia xấu hổ cúi đầu: "Vậy để tôi xoa xoa cho anh?"

Hứa Khiêm nhe răng cười: "Cậu liếm mút cho tôi đi." Nói rồi chống tay ngồi bên bờ nơi thành hồ, lột quần lót ướt đẫm ra, lộ ra tính khí đã nửa cứng rắn. Nghiêm Mạc nuốt một ngụm nước bọt, cũng thật sự đi xuống nước, nửa quỳ giữa hai chân y, cẩn thận ngậm căn kia vào.

Khoang miệng ấm áp bọc lấy chóp đỉnh nhạy cảm, Hứa Khiêm thoải mái thẳng lưng lại, ngón tay luồn vào tóc hắn khi có khi không chà xát, thậm chí múc chút nước nóng tưới lên người y, nước hơi nóng toả ra hơi nóng hun da đỏ bừng một mảng, sắc tình đến chết người.

Đây xem như là lần thứ hai Nghiêm Mạc khẩu giao, dù sao hắn có tính khiết phích, lần đầu lại là có cồn trợ giúp, tuy bây giờ đồng ý nhưng càng thêm buông không được, thỉnh thoảng cạ hàm răng. Hứa Khiêm bấu vào gáy hắn, chỉ dạy: "Thả lỏng một chút... đầu lưỡi đệm ở dưới... đúng, môi bọc hàm răng lại... Đệch, bảo bối, cậu quá tuyệt vời!" Y đứt quãng chửi thô tục, yêu thích không buông tay vò đầu Nghiêm Mạc, thỉnh thoảng cố gắng ưỡn eo để thọc bản thân vào sâu thêm một tí.

Quy đầu nghiền ép trong khoang miệng, cắm một cái đến cổ họng, Nghiêm Mạc bị làm cho muốn ói, ngâm nửa người ở trong nước giống như bị nấu chín, nửa người trên dính nước, gió vi vu thổi qua thấy lành lạnh... Lúc hắn đang choáng váng đến căng não, một tràng tiếng nước vang lên, một cái chân vén áo choàng tắm lên, cách lớp quần lót giẫm lên tính khí của hắn.

Hứa Khiêm đè lại cái đầu đang muốn ngẩng lên của hắn: "Đừng dừng..." Nói xong, cũng không thành thật vuốt ve qua lại.

Nước rất nóng, cái căn kia của Nghiêm Mạc càng nóng, chỉ chốc lát sau cứng rắn tựa một thanh gậy sắt, đang được ngâm trong nước nóng khiến gan bàn chân muốn nhũn ra, tê tê dại dại. Hứa Khiêm dùng ngón chân lột quần lót của hắn xuống, đạp lên nhẹ nhàng chà xát, lòng bàn chân ma sát cái cán thẳng đứng kia, mũi chân bọc lấu quy đầu khẽ đạp lên, cổ họng Nghiêm Mạc thít lại, phát ra tiếng a a, theo bản năng bọc kín dương v*t trong miệng lại. Hứa Khiêm hưởng thụ nheo mắt lại, ngón tay luồn trong tóc hắn nắm chặt lại, kéo đến da đầu của người kia phát đau, chân mày nhíu lại một chỗ, cũng không biết là thoải mái hay khó chịu.

Không khí trong phổi bị ép khô, khi hạ thân bị trêu chọc lúc có lúc không thì càng nhẫn nại, máy móc phun ra nuốt vào thứ ở trong miêng, sắc mặt đỏ như sắp rỉ máu. Hứa Khiêm hơi rút ra một chút, cho hắn thời gian lấy lại hơi liền thu chân về, chủ động khai mở để lộ ra cái lỗ ở phía sau, kéo ngón tay của đối phương đặt nơi miệng huyệt, tình sắc cực điểm.

"Tiền hí..." Y hôn một cái lên trán hắn, dụ dỗ: "Làm xong sẽ có thưởng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.