Định Kiến

Chương 69



Nghiêm Mạc ngây ngẩn cả người.

Lời tỏ tình bất thình lình khiến hắn không ứng phó kịp, hắn không hề lường trước được nên dừng động tác lại, kinh ngạc nhìn người dưới thân. Hứa Khiêm đang khóc, là kiểu khóc vì bị tình triều ép đến ngõ cụt mà hỏng mất, bắn bao nhiêu lần rồi nhưng tính khí vẫn nửa cứng rắn rũ ở giữa hai chân, xoa nắn đến quy đầu bị rách da hiện lên màu hồng làm bộ đáng thương, tinh dịch vẫn chảy ra từ chóp đỉnh của lỗ nhỏ đã loãng đến gần như trong suốt.

Hứa Khiêm mệt rã rời, cánh tay vô lực khoát trên người hắn, giống như muốn ôm người kia vậy, trong miệng lại lầm bầm một câu.

Tôi thích cậu.

Đáy lòng Nghiêm Mạc dâng lên một niềm vui kỳ lạ, hắn vươn tay ra che đi cặp mắt mông lung kia, rồi cúi người xuống, ngậm vào đôi môi hơi đóng mở nọ.

Một tay kia theo bụng dưới trượt xuống, đầu ngón tay xẹt qua bắp thịt co rút, chạm vào vị trí hai người giao hợp.

Hắn lần tới cửa động bị thao đến sưng lên, mỗi lần đụng vào đều khiến Hứa Khiêm không tự chủ được mà run rẩy, tràng đạo theo bản năng co chặt, tầng tầng lớp lớp mị thịt mút lấy tính khí của hắn, rất thoải mái, thoải mái đến suýt làm người ta chết chìm trong khoái cảm.

Nghiêm Mạc khẽ hít vào một hơi, hắn nghe được tiếng tim đập điên cuồng của mình, như trống đánh vang vọng bên tai, hắn cảm thấy mình rất hưng phấn, bản năng ham muốn chinh phục của người đàn ông tạo cho hắn một cảm giác thoả mãn cực lớn, nhưng về mặt khác hắn lại có chút sợ hãi, bởi vì từ trước đến nay hắn luôn có một ranh giới cuối cùng... Nhưng lúc này, những thứ này đều không quạn trọng, Hứa Khiêm bị hắn thao đến khóc đỏ cả mặt thật là một mỹ vị, mỹ vị đã để ngay trước miệng hắn, phải ăn sạch người này vào bụng.

Vì vậy hắn càng thêm hung hung hăng cùng dùng sức hôn y, hàm răng cắn xé thịt môi mềm mại, làm cho vết thương chảy máu, Nghiêm Mạc liếm tí vết máu chảy ra kia, miệng toàn vị ngọt.

Lúc hôn xong, Hứa Khiêm đã gần không thở được, thiếu dưỡng khí cộng thêm khoái cảm hành hạ y đến gần hôn mê, chỉ biết tuân theo từng lần luật động của Nghiêm Mạc, còn phát ra tiếng thở hổn hển trầm thấp, đôi môi đỏ bừng run rẩy nhưng không nói ra được một câu trọn vẹn.

Mãi cho đến khi ngón tay của Nghiêm Mạc từ bên lề chỗ hai người giao hợp cứng rắn xâm nhập vào tràng đạo đã bị tính khí lấp đầy hoàn toàn...

"Ô a..."

Thân thể Hứa Khiêm nảy lên dữ dội, giống như con cá sắp chết nằm trên thớt gỗ, y vùng vẫy như điên, không ngừng lắc đầu, trong miệng đứt quãng hô không cần, nhưng bụng dưới lại đạt tới cao trào mà co rúm lại, tính khí lại lần nữa chảy ra dịch.

Lòng đen tối của Nghiêm Mạc hoàn toàn nổi dậy, hắn ôm lấy thân thể mềm nhũn của Hứa Khiêm rồi đặt y ngồi đưa lưng về phía mình, cắn gáy của người nọ, hôn lên xương bả vai, cuối cùng hạ một chuỗi vết hôn trên cột sống.

Cánh mông bị đánh đỏ bừng lên, hai chân Hứa Khiêm mở rộng ra, chân gác trên khuỷu tay của Nghiêm Mạc, ánh mắt mê loạn, cả người ngồi phịch trên người đối phương, nước bọt lẫn mồ hôi theo cần cổ chảy xuống đầu v* rách da sưng to lên, đau nhói tê dại một trận.

Nghiêm Mạc dùng sức đẩy thắt lưng, ngón tay banh rộng miệng huyệt sưng đỏ để mở càng lớn hơn, rên lên một tiếng, mạnh mẽ bắn vào thân thể đối phương.

Hứa Khiêm giống như bị thứ gì làm phỏng vậy, khóc nói muốn đi tiểu, nhưng bị Nghiêm Mạc gắt gao đè lại, dương v*t trống rỗng cũng không bắn ra được thứ gì, y kêu thảm thiết một tiếng, toàn thân co quắp giống như bị điện giật, một cổ chất lỏng màu vàng nhạt từ quy đầu tràn ra, đứt quãng vẩy lên giường...

Ấy vậy mà không nhịn được.

Giống như ý thức được điều này, Hứa Khiêm thống khổ nhắm mắt lại, vào giờ khắc này tự tôn coi như hoàn toàn nát bét.

"Đừng nhìn..."

Nghiêm Mạc hôn lỗ tai y một cái, càng thúc thêm vài cái mạnh hơn nữa, lại một đợt chất lỏng phun ra, còn không thể khống chết hơn lúc trước.

Cuối cùng Hứa Khiêm là bị làm đến ngất xỉu.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, bên ngoài đã phủ ánh chiều tà, sau khi Nghiêm Mạc thay y chùi rửa xong liền thay ra giường bừa bộn, Hứa Khiêm nằm trong chăn đệm sạch sẽ mà đầu óc trống rỗng, qua hơn mười mấy phút mới miễn cưỡng hoàn hồn lại.

Y nghĩ tới đủ thứ tối qua, sắc mặt tái xanh, hận không thể tìm cái lỗ để chui vào, hoặc là lôi tên đầu sỏ ra ngoài rồi dạy dỗ cho ra trò một trận.

Nghĩ như vậy thì cả người giống như có thể phun ra lửa giận, Hứa Khiêm cắn răng ngọ nguậy ngồi dậy, thật lâu sau mới nhớ ra không biết đã ném di động của mình ở đâu rồi...

Nghiêm Mạc cũng không ở trong phòng.

Tối hôm qua hắn cũng mệt mỏi gần chết, sau khi dọn dẹp phòng xong liền vội vàng ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy liền nhớ tới những hành vi cầm thú kia của mình, nhưng mà hối hận cũng không kịp rồi nên nhất thời có chút không thể đối mặt với Hứa Khiêm. Hắn thu xếp ổn thoả cho người kia xong liền ra ngoài lái xe đến lân cận mua chút đồ ăn về, trở về vừa vào cửa liền thấy sửng sốt.

Hứa Khiêm tựa vào đầu giường, phía sau kê hai cái gối, trên người mặc áo T-shirt nhàu nát rớt trên sàn, nửa người dưới đắp chăn lên, trên chăn đặt cái gạt tàn thuốc, lúc này đang hút thuốc.

Y không mở cửa sổ, đầy khói mù lượn lờ trong căn phòng nho nhỏ, Nghiêm Mạc nhíu mày, tiến lên dập điếu thuốc, dùng bịch cháo thay thế cái gạt tàn thuốc gần đầy ắp.

"Ăn chút gì đi." Hắn nói như vậy nhưng ánh mắt hơi lẩn tránh rồi đứng dậy mở cửa sổ cho thoáng khí.

Hứa Khiêm nhìn thoáng qua bóng lưng hắn, lại cúi đầu xuống mở nắp đậy ở ngoài ra, uống hai ngụm cháo đầy.

Im lặng ăn xong một bữa, hơi thoải mái hơn một chút, nhưng toàn thân vẫn còn đau nhức khó chịu, đặc biệt là eo, hầu như không thể động đậy được. Hứa Khiêm không muốn để Nghiêm Mạc nhìn ra, y lau miệng, khàn khàn mở miệng nói: "Đưa di động của cậu cho tôi mượn đi."

Cầm điện thoại di động, y không nói hai lời bấm số điện thoại của Giang Thành Vọng.

"Hứa ca... anh anh anh anh bị sao thế? Bị cảm? Sao giọng khàn đến vậy?"

Hứa Khiêm không nhịn được cau mày lại, vẻ mặt âm trầm doạ người. "Bớt nói nhảm, tôi giao cậu một nhiệm vụ... cậu điều tra công ty của Bành Nghị thật kĩ càng cho tôi... đúng rồi, chính là cái đó."

Giang Thành Vọng nghe ra được tình trạng của y không được tốt lắm, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ thận trọng nói: "Đây là ngài muốn...?"

Hứa Khiêm gần như nặn ra từng chữ từ kẽ răng: "Tôi muốn gã sống không bằng chết."

"Hic..." Hình như Giang Thành Vọng không ngờ tới điều này, nhưng nghiêm túc tra xét một hồi, trong chốc lát chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím từ điện thoại, sau một hồi lâu mới nghe hắn nói: "Tình trạng của công ty này gần đây không tốt lắm, có thể nói là ở bờ vực phá sản, thật ra ngài không cần lo, chỉ cần chờ..."

"Tôi không muốn chờ." Thanh âm của Hứa Khiêm bỗng nhiên nâng cao lên, tâm trạng y rất kích động, gần như vỡ giọng: "Trong vòng một tháng, tôi muốn công ty gã phá sản, chuyện này sẽ giao cho cậu, tôi mặc kệ cậu dùng phương thức gì, tóm lại tôi muốn nhìn thấy gã... Khụ khụ khụ khụ!!!" Nói xong lời cuối, hẳn là không nhịn được mà ho khan.

Giang Thành Vọng sợ hết hồn, vội vàng nói: "Vâng vâng vâng, em sẽ chuẩn bị... Hứa ca, anh nghỉ ngơi trước đi, có tin tức gì em sẽ báo cho anh..."

Nghe được câu này, Hứa Khiêm dường như bình phục hơn một chút, y vỗ vỗ ngực đang nhấp nhô không ngừng, run rẩy nói câu "được".

Hết chương 69

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.