Đưa đồ ăn nóng hổi ngon lành vào miệng, Hứa Khiêm phát giác mình chẳng có tí khẩu vị nào, cứ như là đang nhai sáp vậy.
Tình huống này không khác gì lúc trước. Có tức giận, bực mình như thế nào cũng không thể hiện ra bên ngoài, thậm chí còn phải giả bộ vui vẻ, không làm ảnh hưởng đến người khác...
Tầm mắt Hứa Khiêm không hiểu tại sao lơ đãng chuyển đến nơi đặt quà tặng. Quà của y và Nghiêm Mạc là hai cái lớn nhất, dùng giấy màu đỏ gói lại, còn dán hoa lên, lẳng lặng đặt ở góc tường.
Bất chợt liếc nhìn qua, quả thật là xứng đôi.
Nhếch khóe miệng cười tự giễu, Hứa Khiêm vì chính mình rót một chén rượu, ngửa đầu uống cạn.
Tự mình đa tình đến mức này, thật sự là cũng không dễ dàng gì.
Rượu cay nồng chảy xuống cổ họng, y thở phào nhẹ nhõm. Y gần như không nghe thấy gì xung quanh nữa, thanh âm cứ như cách y càng ngày càng xa, chỉ còn lại bộ phận còn một nửa nào đó đang kéo dài hơi tàn cố gắng đập. Hứa Khiêm ngồi thẳng dậy, dùng ly che lại nụ cười đã có chút cứng ngắc, lại gắp hai đũa đồ ăn đưa vào miệng, nuốt vào.
Y không uống nhiều, cuối cùng vẫn duy trì một phần tỉnh táo. Y không thể say như lần trước nữa, bởi vì y thiếu một người để say cùng.
Tới lúc tiệc tan, Hứa Khiêm không nói một lời liền rời đi, lúc gần đi y quay đầu lại, cách đám người lặng lẽ nhìn bóng lưng của Nghiêm Mạc. Người kia đang đứng nói chuyện với Văn Bân, không biết nói gì mà hai người trông đều rất vui vẻ. Nghiêm Mạc còn lộ ra vẻ chuyên chú mà trước kia y chưa bao giờ được thấy.
Trong lòng dâng cảm xúc cực kỳ không cam lòng, Hứa Khiêm nhét hai tay đang phát run đút vào túi quần, xoay người rời khỏi nơi vui tươi khắp nơi này.
Y kéo thân thể mềm nhũn ngồi vào trong xe, thầm nghĩ về nhà nghỉ ngơi. Nhưng mà cho đến khi chạy được gần nửa đường, y bất giác phát hiện ra bản thân đang chạy xe về nhà Nghiêm Mạc.
Theo bản năng đạp phanh xe lại, Hứa Khiêm theo quán tính cả người chúi về phía trước lại bị dây an toàn kéo ngược lại về chỗ ngồi siết y thở không nổi.
Phía sau truyền đến tiếng kèn xe inh ỏi thậm chí có người cò mở cửa sổ xe chui ra ngoài chửi tục. Hứa Khiêm không thèm để ý đến bọn họ, tay run run lái xe dừng lại ở ven đường.
Y nhịn, nhịn hết cả một buổi tối rồi. Chịu đựng người nọ đem ánh mắt lướt qua mình, chịu đựng những hành động vô tư tới mức vô tâm của người nọ, chịu đựng đem món quà tự tay mình cẩn thận chuẩn bị đưa cho Văn Bân, chịu đựng.....Chịu đựng không thèm nhìn hắn. Hứa Khiêm không dám, y sợ không khống chế được.
Ở trước mặt của bao nhiêu người vì một tên không ra gì mà làm ra hành động khó coi nào đó thì thật con mẹ nó mất mặt.
Mà hiện tại ngay lúc này, thời điểm chỉ còn lại duy nhất bản thân mình, rốt cuộc lại không nhịn nổi.
Hứa Khiêm đấm mạnh xuống tay lái, cứ như vậy mà nổi điên gào to lên, tiếng của y vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, chấn động đến mức tai có chút phát đau. Mà nhìn từ bên ngoài chỉ nhìn thấy thân xe chấn dộng một lát rồi dần dần tĩnh lại, tiếng xe cộ inh ỏi bên ngoài đã che đậy tất cả âm thanh từ bên trong phát ra.
Không biết mất bao lâu, Hứa Khiêm rã rời ngồi trên ghế lái, dùng bàn tay có chút phiếm hồng vì dùng lực quá mạnh che lại đôi mắt. Ngực kịch liệt phập phồng, mũi có chút lên men, lòng bàn tay dần dần ướt. Đó không phải là nước mắt, chỉ là mồ hôi mà thôi.
Hứa Khiêm lau mặt thật mạnh, lấy điện thoại ra.
Số của Nghiêm Mạc y lưu ngay phía đầu danh bạ, rất nhanh đã được tìm thấy, làm cho y một chút thời gian để do dự cũng không có.
Hứa Khiêm che ngực, nơi mà trái tim đang nhói đau từng hồi, khẽ cắn môi, dứt khoát nhấn nút gọi....
Ở một đầu khác, Nghiêm Mạc đang giúp Văn Bân tiễn khách.
Tiệc sinh nhật đã kết thúc từ lâu nhưng hắn không nỡ lòng nào rồi đi, hắn muốn ở cùng Văn Bân đã hồi lâu không gặp. Hôm nay cuối cùng hắn cũng đã tìm thấy một chút cảm giác trước kia, dường như là đang trốn tránh một điều gì đó mà ngay cả bản thân hắn cũng không muốn tìm hiểu rõ, nhất thời có chút luyến tiếc.
Cho đến khi tiễn người khách uối cùng rời đi, văn bân nhẹ nhành thở ra, vỗ vỗ vai hắn nói lời cảm tạ, ngay lúc Nghiêm Mạc đang tính trả lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Xin lỗi, anh đi nghe điện thoại một chút...." Nghiêm Mạc nói rồi xoay người đi ra tìm chỗ vắng, đến lúc nhìn vào màn hình, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Là Hứa Khiêm.
Trong lòng tự nhiên dâng lên cảm xúc khó tả, Nghiêm Mạc nhìn cái tên đang hiện ra trên điện thoại thật chói mắt, ngón tay do dự hồi lâu, cho đến khi tiếng chuông gần kết thúc mới nhấn xuống.
Hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đưa điện thoại để vào bên tai, trong giọng nói mang theo chút run run mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra: ".....Alo"
Bên kia thật sự rất im lặng, chỉ có tiếng thở dốc từng tiếng từng tiếng truyền vào bên tai, có thể nhận ra tình trạng đối phương không ổn lắm.
Hứa Khiêm ngồi trong xe mở cửa sổ ra, tay run run tự châm cho mình điếu thuốc.
"Nghiêm Mạc..." Hứa Khiêm từng từ từng chữ như là nặn ra từ trong kẽ răng, "Tôi không tin cậu không có chút nào thích tôi!"
Nghiêm Mạc im lặng không nói gì, nhưng cũng không cắt ngang, chỉ là lẳng lặng lắng nghe.
Có lẽ việc ngầm đồng ý này tiếp cho Hứa Khiêm thêm một chút sức mạnh. Y rít một hơi dài, ni cô tin cay nồng xông thẳng vào trong phổi, theo từng tiếng thở nhẹ nhàng nói ra bốn chữ: "Tôi thích cậu ". (Wo xi hoai ni)
Hứa Khiêm nắm chặt tay lái, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, các khớp ngón tay trắng bệch. Y dùng hết toàn bộ khí lực của bản thân từ trước tới nay mới có thể nói ra những chữ này một cách tùy ý như vậy. Sau lần bị từ chối kia, y vẫn cầm lấy trái tim đầm đìa máu tươi chỉ còn nửa cẩn thận đưa đến trước mặt đối phương, được ăn cả ngã về không.
"TÔI THÍCH CẬU!!! NGHIÊM MẠC!!! CẬU CÓ NGHE THẤY KHÔNG???" Y gần như là gào ra từng tiếng, do dùng sức nên giọng nói có chút nghẹn. Tàn thuốc rơi xuống trên người làm lủng vài lỗ nhỏ bộ veston đắt giá.
"....."
Nghiêm Mạc ngưng thở trong chốc lát, đầu óc trống rỗng.
Bất chợt tiếng của Văn Bân từ phía sau truyền đến, hắn giật mình theo bản năng tắt điện thoại.
Nghe tiếng âm báo máy bận từ bên kia truyền tới, trái tim Hứa Khiêm nặng nề rơi xuống. Tựa như câu thổ lộ kia, rơi xuống đất, rơi xuống bùn.
Sống lưng lúc nào cũng thẳng tắp của y từ từ cong lại, y cuộn mình tại không gian nhỏ hẹp này, chôn mặt vào lòng bàn tay.
Trên mặt ưới đẫm, không rõ là mồ hôi hay nước mắt, Hứa Khiêm cũng không thèm quan tâm. Y cảm thấy mình sống lâu như vậy, phóng túng nhiều năm như vậy, kiêu ngạo nhiều năm như vậy.... nhưng chưa có bao giờ khó chịu như lúc này.
Đúng! Đúng là y bị coi thường. Là y ngang tàng. Là y tự mình đa tình! Cho rằng bản thân giao cả tấm chân tình thì có thể khiến đối phương thích mình. Nhưng sự thật lại hung hăng tát thẳng vào mặt. Nghiêm Mạc ghét y. Điều làm cho Nghiêm Mạc quyến luyến, dịu dàng chẳng qua là vì tâm lý trai tân kia, là sự vui sướng trong quan hệ thể xác. Ngoại trừ những cái này, Hứa Khiêm y thật sự không là gì trong mắt người đó.
Nghiêm Mạc cứ như là đang cầm một cây kiếm đặt ở trên cổ y, lưỡi kiếm sắc bén nhưng lại cứ dùng dằng nơi đó không chịu kết thúc mà cứ nhẹ nhàng từng chút chút ma sát trên da y. Máu chảy không ngừng, vết thương càng lúc càng rộng.... nhưng lại không thể chết.
Hứa Khiêm cắn môi đến mức bật máu, y cứ như nổi điên đập lên tay lái, ở trong xe quyền đấm cước đá, dây an toàn trói buộc lấy thân thể hạn chế hành động của y...siết chặt đến mức y không thở nổi.
Vì chút "Không đành lòng" và "Bảo vệ" mà trói buộc. Y không cần!
Nhưng mà rất nhanh Hứa Khiêm đã không có thời gian để nghĩ nhiều như vậy nữa.....
Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, một lực lớn tông thẳng vào đuôi xe, túi khí an toàn bung ra đập mạnh lên đầu.....
Trước mắt Hứa Khiêm bỗng dưng tối sầm, ngay sau đó liền triệt để mất đi ý thức.