Định Kiến

Chương 84



Nháy mắt đã đến cuối tuần, Hứa Khiêm mang Kỷ Văn Hàn đi tới quán cơm Tây mà y và Nghiêm Mạc thường đến – thật sự đây cũng không có mục đích gì khác, Hứa Khiêm thích bầu không khí và thức ăn nơi đó, hơn nữa một tháng này toàn ăn đồ thanh đạm, hơi nhớ mùi vị ở đấy.

Hôm nay Kỷ Văn Hàn chỉ mặc một bộ âu phục thoải mái, cổ áo thắt cà vạt, thân cậu cao, vóc dáng cũng không tồi, tuỳ tiện đứng đó, 100% người đi qua đều quay lại nhìn. Hứa Khiêm lăn xe từ lối riêng của bệnh viện xuống, liếc mắt liền thấy cậu thanh niên đẹp trai kia, không tự chủ được mà cười cười.

Đây là một cậu chàng rất tốt, trên người cậu có thiên phú lẫn hy vọng nhiệt huyết của Hứa Khiêm, huống gì, cậu còn rất trẻ.

Kỷ Văn Hàn thấy Hứa Khiêm tới, vui vẻ chạy lại, xoay một vòng trước mặt y, "Thế nào thế nào?"

"Cái gì thế nào?"

"Có đẹp trai không, hôm nay em mất một tiếng đồng hồ trước khi ra khỏi nhà đấy." Kỷ Văn Hàn cười hì hì nói, lộ ra hai cái răng nanh dễ thương, "Bọn bạn cùng phòng đều nói cực kì đẹp trai!"

Hứa Khiêm bật cười, "Đẹp trai, đẹp trai, nhưng mà nhưng mà bộ âu phục này của em ghê quá, lát nữa anh dẫn em đi mua bộ đẹp hơn."

Kỷ Văn Hàn lắc đầu, "Vậy cũng không được, Hứa ca, em đã sớm thề không lấy thêm của anh một phân tiền nào nữa..."

"Không phải là em lấy của anh, mà anh muốn đưa em lấy, không được sao?" Hứa Khiêm nheo mắt lại, "Em dám nói một chữ không đi, anh sẽ không để yên cho em đâu."

Kỷ Văn Hàn hơi oan ức, "Hứa, Hứa ca..."

Hứa Khiêm không để ý đến cậu nữa, mà cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "Nhanh đến quán ăn thôi, đi thôi, đẩy anh lên xe."

Cũng đã qua hai tháng, chân của Hứa Khiêm đã gần lành hẳn rồi, nhưng vẫn còn cách việc tự do đi lại xa lắm, ngược lại cứ tận sức thành thật ngây ngô, đã như vậy, y cũng lười động.

Hơn 8h hai người đến quán ăn, còn chưa đi vào phòng riêng thì đã gặp người quen trên hành lang – hiếm thấy Nghiêm Mạc ăn mặc trịnh trọng, thắt nơ cẩn thận, hắn mới ra khỏi phòng riêng, vốn định đi toilet, không ngờ đụng ngay phải Hứa Khiêm.

Hai bên đều ngẩn ra, vẫn là Nghiêm Mạc phản ứng kịp trước, hắn nhìn chằm chằm vào Kỷ Văn Hàn đang đẩy xe lăn, nhìn đối phương rõ ràng là đã ăn mặc chỉnh chu hơn trước, hai người cùng tới một lúc lại cười đùa vô cùng thân thiết, đầu óc trống rỗng.

Đầu tiên Hứa Khiêm nhíu mi lại, sau đó làm như không nhìn thấy, giục Kỷ Văn Hàn mau rời khỏi. Lúc đi lướt qua, Nghiêm Mạc đột nhiên bắt lấy xe lăn của đối phương, đôi môi run run, cũng nói không ra lời.

Hứa Khiêm lạnh lùng nói, "Buông ra!"

"Hứa ca..."

Kỷ Văn Hàn vươn tay ra ngăn hắn lại, "Anh làm gì thế hả? Không nghe Hứa ca nói gì sao?"

Ánh mặt của Nghiêm Mạc đảo một vòng giữa hai người, chất vấn: "Quan hệ của các người là như thế nào?"

Hứa Khiêm không trả lời, mà gỡ từng ngón tay của hắn ra, để Kỷ Văn Hàn đẩy đi.

Lần này, Nghiêm Mạc không ngăn lại nữa, ánh mặt của hắn trống rỗng, đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngón tay bị gỡ ra khẽ run không nhìn thấy được, cuối cùng nắm chặt thành nắm đấm.

Chờ cửa phòng riêng được người ta mở ra, Kỷ Văn Hàn mới thở phào, đẩy Hứa Khiêm đến trước bàn, vẻ mặt người kia hơi phiền muộn, nhưng vẫn kiềm chế cơn giận của mình, cười cười với cậu, đẩy thực đơn qua, "Muốn ăn gì? Tự xem đi."

Chọn thức ăn xong, Kỷ Văn Hàn chống cằm, mắt lóng lánh nhìn Hứa Khiêm từ trên xuống dưới, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.

Hứa Khiêm và cậu nhìn nhau một hồi rồi thở dài nói: "Có gì thì mau hỏi đi."

Kỷ Văn Hàn cười khì khì, chà xát tay: "Tên họ Nghiêm kia là bạn trai cũ của anh sao?"

"Không phải." Hứa Khiêm nhấp một ngụm nước chanh, "Nhưng mà bọn anh sống chung một đoạn thời gian... Căn nhà trước kia phá bỏ rồi trùng tu lại, Tiểu Giang mời hắn qua thiết kế, sau này nhận Mễ Tô về từ nhà Ngữ Khê, anh không biết nuôi, hắn nói đã từng nuôi rồi nên tạm thời để chỗ hắn."

Nhớ tới nhiều thứ giữa hai người trong nửa năm qua, lòng Hứa Khiêm trăm mối cảm xúc xúc ngổn ngang, "Sau đó, bởi vì anh bận việc hay rãnh rỗi đều chạy đến nhà hắn, ngại phiền phức liền ở chung."

Kỷ Văn Hàn ồ lên một tiếng đầy ngụ ý, hỏi tiếp: "Vậy vì sao các anh lại biến thành như bây giờ?"

Hứa Khiêm chậc một tiếng, "Tên nhóc ranh cậu sao quản nhiều thế?"

Kỷ Văn Hàn oan ức méo miệng, "Em đây không phải là quan tâm anh thôi ư, Hứa ca, em thấy dáng vẻ quấn mãi không buông của hắn ta có vẻ là rất thích anh, các anh thật không phải là loại quan hệ đó sao?"

"Thằng cha kia rất đạo đức giả, còn thích tự mình đa tình, không cần để ý đến hắn, qua mấy ngày sẽ tốt hơn thôi." Đợi đến khi sự áy náy trong đầu Nghiêm Mạc vơi đi, cũng sẽ không tiếp tục đuổi theo nữa.

Như thế thật vô cùng tốt, y không cần người kia áy náy – Hứa Khiêm nghĩ, y gọi người phục vụ đến, chọn một chai rượu đỏ mở nắp ra, hướng về phía Kỷ Văn Hàn ở xa xa nâng ly lên.

"Chúc phòng làm việc của tụi em khai trương tốt đẹp."

Người kia cụng với y một cái, "Cảm ơn."

Hai người cùng ăn cơm, bầu không khí rất hoà hợp, giữa chừng Kỷ Văn Hàn sẽ nhao nhao khen ăn cái gì ngon, Hứa Khiêm an tĩnh nhìn cậu, không hề muốn nói chuyện, một ly tiếp một ly uống rượu, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Rượu đỏ từ từ ngấm vào, mặc dù không đến mức khiến y say, nhưng cũng có chút chếch choáng. Kỷ Văn Hàn đè tay y lại, mạnh mẽ gỡ ly rượu trống từ tay đối phương ra, thay bằng một cái muỗng ăn tráng miệng, "Chân anh còn chưa lành hoàn toàn đâu, kiềm chế chút."

Hứa Khiêm nhún vai, xúc một cục kem đưa vào miệng, lạnh đến run lên.

"Tửu lượng của em thế nào? Sau này phải ra ngoài xã giao, đừng để người ta rót ngã trên bàn tiệc, mất mặt không nói, còn hỏng việc nữa."

Kỷ Văn Hàn ngượng ngùng sờ đầu, "Trước kia lúc ở nước ngoài có vào quán bar làm công, không ít lần bị người ta mời, nên cũng tạm được? Dù sao đi nữa thì em cũng chưa say bao giờ..." Cậu hơi tự hào ưỡn ngực, "Hứa ca, sau này anh có chuyện gì quan trọng, có thể gọi em nha, em sẽ cản rượu cho anh."

"Vậy thì khỏi cần, anh còn chưa ăn gì đấy, dầu gì vẫn còn Giang ca của em gánh vác." Hứa Khiêm cười cười, "Nói đi nói lại thì hạng mục lần này rất quan trọng, tối nay chắc sẽ có email gởi vào máy vi tính. Em ăn no chưa? Ăn no rồi thì chúng ta về thôi, ngồi mãi ở đây cũng không làm gì."

Kỷ Văn Hàn đứng dậy, "Em đưa anh về."

Hai người ra khỏi phòng riêng đi tới đại sảnh, Hứa Khiêm bảo Kỷ Văn Hàn đi trước lái xe đến đây, còn mình thì chờ ở bên ngoài, rút cuộc người còn chưa đi được hai phút, một cái bóng phủ trên người y, y ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với cặp mắt ửng đỏ của Nghiêm Mạc.

Tim của Hứa Khiêm nảy lên, không biết sao, y luôn đọc được sự cố chấp từ ánh mắt của đối phương. Điều khiển xe đẩy lùi vài bước, Hứa Khiêm lấy điện thoại ra muốn giục Kỷ Văn Hàn nhanh lên một chút, kết quả bị người kia bắt lấy cổ tay.

Trên mặt của Nghiêm Mạc không có biểu tình gì, nhưng đặc biệt ra sức nắm lấy tay y, giống như vòng sắt vậy.

Hứa Khiêm lạnh nhạt nhìn hắn, "Cậu muốn làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.