Định Kiến

Chương 92



Nghiêm Mạc bị tiếng điện thoại đánh thức, sau khi say rượu đại não hơi trì độn một chút, hắn rên rỉ một tiếng, thật lâu sau mới với tay mở cầm điện thoại, mơ mơ màng màng nhận cuộc gọi, "... Ai đấy?"

Đối phương hình như bị giọng nói khàn không ra tiếng của hắn hù doạ, "Đàn, đàn anh? Anh ngã bệnh à?"

"Không phải," Nghiêm Mạc hắng giọng một cái, để mình nghe có vẻ không tệ như vậy nữa, "Sao thế?"

"Trước kia không phải đã hẹn ăn cơm ạ? Ngày mai là đến hẹn rồi mà anh vẫn chưa nói nhà hàng nào. Nhưng mà nếu đàn anh thật sự đang khó chịu trong người, có thể tuần sau lại..."

"Không cần, cứ ngày mai đi, chỗ nhà hàng trên đường XX..." Nghiêm Mạc bóp bóp huyệt thái dương căng đau của mình cho dịu xuống, "Tối mai... 7h được không?"

"Dạ."

Cúp điện thoại xong, hắn chà mạnh mặt, chậm rãi ngồi dậy trên ghế salon, kết quả vừa duỗi chân ra liền đá nghã vỏ chai rượu bên chân, đập trên gạch sư phát ra tiếng vỡ giòn tan. Nghiêm Mạc không nhịn được đá văng cái chai kia xa hơn nữa, lảo đảo vào phòng vệ sinh.

Hắn cầm vòi hoa sen, mở chốt nước lạnh phun mạnh ra, lạnh cóng đến răng đánh vào nhau, cuối cùng mới gột rửa đi hết mùi rượu. Sau đó điều chỉnh thành nước nóng, Nghiêm Mạc ngồi vào bồn tắm, ánh mắt nhìn xa xôi ngâm mình trong nước, thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, lấy chút dầu gội đầu ở trên đầu.

Chờ tắm rửa xong, Nghiêm Mạc đi tới trước gương, nhìn gương mặt sưng húp trong đó, một người đàn ông lôi thôi cùng cặp mặt đầy tơ máu, suýt nữa không nhận chính mình... Hắn chưa bao giờ biến thành thế này, cho dù vào ngày Văn Bân kết hôn, hắn cũng không sa sút tinh thần đến như vậy.

Nghiêm Mạc nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Hắn cạo râu sạch sẽ, sấy tóc còn ướt, rồi dọn dẹp đóng bừa bãi trong phòng khách. Chờ sau khi làm xong mọi thứ đã qua hơn 3 tiếng đồng hồ, cơn đói bụng đã qua trái lại không còn cảm giác gì, Nghiêm Mạc đi tới bên ban công, mở cửa sổ ra, mặc cho gió lạnh ùa vào phòng ngoài, thổi tan mùi rượu vẫn luẩn quẩn không đi.

Sau khi làm xong hết mọi chuyện, Nghiêm Mạc chuẩn bị cho mình ít đồ ăn, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, là Văn Bân gởi tin nhắn tới hỏi hắn có cần đến bệnh viện kiểm tra không.

Avatar của Văn Bân là cậu cùng vợ, xung quanh còn dùng app P Meitu* chèn một quả tim thật to, quỷ thần xui khiến Nghiêm Mạc mở ra, nhìn nụ cười hạnh phúc của hai người trên màn hình, nhưng trong lòng đã không còn gợn sóng.

(*App P Meitu: một app chỉnh ảnh)

Đảo mắt liền đến ngày hôm sau, Nghiêm Mạc đặc biệt tốn thời gian trưng diện một phen, để mình thoạt nhìn không đến nỗi quá tiều tuỵ, tuy rằng như vậy, vẫn không giấu được tơ máu ở đáy mắt.

Hắn hẹn ở một nhà hàng rât gần trường học, Văn Bân mang vợ đến điểm hẹn, hai vợ chồng mặc áo quần cặp. Lần đầu tiên Nghiêm Mạc quan sát kĩ Trần Tư Song, phát hiện cô gái thanh thuần xinh đẹp lần đầu gặp gỡ ấy hôm nay đã làm vợ người ta, vóc người sau khi mang thai đã từ từ trở lại như cũ, nàng ôm lấy cánh tay Văn Bân, hai người đứng ở đó vô cùng ngọt ngào, rất là xứng đôi.

Nghiêm Mạc đứng dậy, bắt tay chào hỏi hai vị khách.

Ba người ngồi một cái bàn, Văn Bân và vợ ngồi ở một bên, càng tăng thêm vẻ lẻ loi của Nghiêm Mạc ngồi đối diện. Nhưng rất nhanh, hai người bắt đầu kể về những chuyện lý thú thời đi học, Trần Tư Song ở một bên yên lặng nghe, đôi lúc chen vào vài câu, có lẽ để troll chồng nàng đi, lúc này, Văn Bân chỉ lộ ra vẻ mặt cưng chiều, cậu vỗ vỗ đầu nàng, khẽ mắng một câu "cô bé ngốc".

Nghiêm Mạc ngồi dối diện nhìn, trên mặt vẫn duy trì nụ cười xã giao, không nói lời nào.

Hắn đột nhiên nghĩ thông suốt ra được một đạo lý, thật ra mình cũng không có tình cảm sâu đậm như mình nghĩ – bằng không lúc đó sẽ không bỏ Văn Bân mà chọn đi nước ngoài, thật sự yêu một người chắc sẽ không cho phép mấy năm này cách mặt ít liên lạc này, giống bây giờ, hắn không thể chịu đựng được Hứa Khiêm rời hắn mà đi, đi công tác đã đủ mệt nhọc, chứ đừng nói gì là nơi đất khách quê người khoảng cách xa xôi như thế.

Nhưng nếu nói không có chút yêu thích nào cũng là không thể nào, nhưng mà giống như một cái đường cách ngăn, hoàn toàn phân chia bọn họ thành người của hai thế giới, Nghiêm Mạc đứng đây nhìn xa xăm, nhìn tình tám năm của hắn, hắn không thể quay về lại tuổi thanh xuân, từ từ đã rời xa.

"Đàn anh? Đàn anh..." Văn Bân vươn tay quơ quơ trước mặt hắn, "Em gọi đồ ăn hết rồi, anh xem thử anh có muốn gì không?"

"Hả...? À." Nghiêm Mạc trừng mắt nhìn, nở một nụ cười, trong nụ cười mang theo chút uể oải. Hắn nhận lấy thực đơn, tuỳ tiện gọi mấy món, rồi để người phục vụ lui xuống.

Một lát sau món ăn được đưa lên, Văn Bân trước tiên tự mình gắp một phần cho Trần Tư Song, vừa cười vừa giải thích với Nghiêm Mạc, "Nàng thèm ăn, cái gì cũng muốn nếm thử, em cũng chỉ mong muốn nàng thích ăn..."

Nghiêm Mạc gật đầu, "Sắc mặt em dâu nhìn rất tốt, xinh đẹp hơn đấy."

Trần Tư Song cười ngọt ngào, "Thật cảm ta đàn anh, đàn anh cũng rất tuấn tú nha, trước kia còn thường nghe Văn Bân kể với em, nhưng trước đây em ít khi gặp mặt, không nhìn kỹ lắm, hôm nay nhìn kĩ lại thấy càng đẹp trai hơn."

Văn Bân vỗ nàng một cái, "Ăn cơm của em đi." Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Mạc, trong mắt có vài phần lo lắng, "Nhưng mà đàn anh à, ngày hôm qua anh ngã bệnh sao? Em nghe được âm thanh kia mà giật cả mình..."

"Hôm qua nhận được một đơn đặt hàng mới, cày hai ngày, lúc em gọi điện cho anh là anh vừa mới tỉnh dậy." Nghiêm Mạc khẽ ho nhẹ hai tiếng, "Đúng rồi, trước kia không phải em nói có lời muốn nói sao? Là chuyện gì?"

Nhắc tới việc này, vẻ mặt Văn Bân hơi vi diệu, cậu chà xát tay, dường như đang cuống quýt tìm từ, "À... à sư huynh, anh cùng Hứa ca có quan hệ rất tốt phải không?"

"Từng... rất tốt," Nghiêm Mạc rũ mắt xuống, "Bây giờ mà nói thì anh đã làm sai một số chuyện, chọc cho y không vui."

Văn Bân ồ một tiếng, hồi lâu không nói tiếp, vừa lúc thức ăn dọn lên, Nghiêm Mạc cũng không vội thúc giục, chờ ăn gần xong, mới rót chén rượu, nâng lên, "Một chén này, anh mời em."

"Đàn anh... đàn anh như vậy là quá khách sáo rồi." Văn Bân hơi ngượng ngùng, nhưng cậu cũng cụng ly với hắn. Trần Tư Song ở một bên từng chút từng chút ăn đồ ngọt, nhìn dáng vẻ cuống quýt của ông xã nhà mình liền thọt cậu.

Văn Bân "a" lên một tiếng, giống như rốt cuộc đã lấy được can đảm, "Đàn anh, anh, anh và Hứa ca... là loại quan hệ đó sao?"

Nghiêm Mạc giật mình, hoàn toàn không kịp phản ứng, "Hả?"

Văn Bân thở dài, "Kỳ thật em cũng không phải muốn bới móc vào chuyện tư của hai anh... nhưng, nhưng trước kia Hứa ca tặng khung tranh đó cho em đằng sau có viết tên anh. Hơn nữa trước đây hai anh ở trên Weixin từng có tương tác..." Cậu nói không ít, tất cả Nghiêm Mạc nghe được chỉ là một câu nói.

Nghiêm Mạc cảm thấy trái tim loạn nhảy lên, làm giọng nói cũng có chút run rẩy, "Em nói... mặt sau của khung tranh có tên của anh?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.