Định Luật Nhím

Chương 5



Cuối cùng cũng đến lượt Châu Tiếu và Lê Diễn, hai người đến trước quầy, nhân viên làm thủ tục cho họ là một người phụ nữ mập mạp hơn bốn mươi tuổi, bảo họ điền và kiểm tra giấy tờ.

Sắc mặt của Châu Tiếu có hơi cổ quái, lúc lấy chứng minh nhân dân và chứng minh hộ tịch, cứ ra vẻ giấu giấu diếm diếm.

Lê Diễn nghi hoặc, giơ tay về phía cô: “Đưa chứng minh nhân dân của cô cho tôi xem thử.”

Châu Tiếu lập tức giấu chứng minh nhân dân vào ngực, trừng mắt lắc lắc đầu.

Lê Diễn nhíu mày: “Làm sao? Chứng minh nhân dân của cô là giả hả?”

Chị mập ngồi bên trong quầy nghe được, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.

Châu Tiếu tức giận đáp: “Đương nhiên là thật rồi!”

“Nếu là thật thì sao không dám để tôi xem?” Lê Diễn nói, giơ tay cướp chứng minh của cô, Châu Tiếu không dám chạy, cũng không muốn để anh lấy được, nắm chặt chứng minh né trái né phải, trước mặt chị mập, hai người như đang diễn cảnh cặp tình nhân trẻ lập dị đang ồn ào chơi đùa.

Cuối cùng, Châu Tiếu dứt khoát đứng thẳng dậy, tay phải nắm chặt chứng minh giơ cao qua khỏi đầu, tư thế cứ như Đổng Tồn Thụy* đang xả thân phá lô cốt. Ngay lúc này, cho dù Lê Diễn đang ngồi trên xe lăn tay có dài hơn nữa, cũng không lấy được.

*Đổng Tồn Thụy (董存瑞) là anh hùng liệt sĩ đã xả thân phá lô cốt trong cuộc Nội chiến Trung Quốc.

Anh ngước đầu nhìn cô, cắn răng nói: “Ngồi xuống.”

Châu Tiếu lắc đầu: “Anh đừng có xem chứng minh của tôi, thì tôi mới ngồi.”

Lê Diễn càng cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao không cho tôi xem? Chứng minh của cô có gì không thể để người khác xem à?”

“Không có! Dù sao thì cũng không cho anh xem.” Châu Tiếu tức giận đáp, “Anh mà xem của tôi rồi thì tôi không chuyển tiền cho anh nữa!”

“Được đó, cô không chuyển thì sau này tôi không ly hôn với cô luôn.” Lê Diễn chẳng sợ, “Dù sao cả đời này của tôi cũng không kết hôn nữa, có chuyển hay không thì tùy cô.”

Chị mập nghe họ nói chuyện bỗng cảm thấy không đúng lắm, hỏi: “Tôi nói cô cậu này, đang nói gì thế? Chuyển tiền gì hả? Ly hôn? Cô cậu đến đây để kết hôn đó? Ly hôn không phải ở quầy này.”

Châu Tiếu nhanh chóng cười đáp: “Xin lỗi, xin lỗi, tụi em chỉ đang đùa thôi, tụi em đến kết hôn, kết hôn.”

Lúc này, Lê Diễn lạnh lùng kéo tay trái đang buông thõng của cô, vừa dùng lực, đã ép cô ngồi xuống lại. Rồi lại nhân lúc cô đang ngơ ngác, vươn tay cướp chứng minh bên tay phải của cô.

Châu Tiếu không ồn ào với anh nữa, cô chỉ ngơ ngác nhìn tay trái của mình, chính ngay lúc mới nảy, trên tay dường như còn lưu lại hơi ấm nhạt nhòa của Lê Diễn. Cô ngẩng đầu nhìn anh, mặt có chút nóng, Lê Diễn thì xem chứng minh trong tay mình cười phụt một tiếng.

Đó là nụ cười khi chưa kịp phòng bị, đột nhiên bị chọc cười, vô cùng thoải mái và tươi sáng. Châu Tiếu ngây ngốc nhìn anh, thầm nghĩ hóa ra anh vẫn có thể cười như vậy, sớm biết anh xem xong sẽ cười, ban nảy cô đã không giành với anh.

“Châu Tiếu Hoa.” Lê Diễn đọc cái tên trên chứng minh, chế giễu, “Ba mẹ cô cũng thú vị thật đó, Tiếu Hoa.”

Anh lại nhìn lên tấm ảnh trên thẻ chứng minh, chắc là chụp vào mấy năm trước, Châu Tiếu chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, ngũ quan còn chưa phát triển hết, để tóc ngắn như con trai, má đỏ hây hây, đôi mắt rụt rè nhút nhát, nhìn là biết bộ dạng của một cô gái quê, gương mặt nghiêm túc nhìn vào ống kính.

Châu Tiếu cướp chứng mình từ tay Lê Diễn về, buồn rầu nói: “Đừng có gọi tên trong chứng minh của tôi.”

Lê Diễn mím môi.

Châu Tiếu giơ tay về phía anh: “Vậy đưa chứng minh của anh cho tôi xem xem.”

“Mắc gì?” Lê Diễn không thèm để ý đến cô, đưa chứng minh và hộ khẩu cho chị mập. Ngay lúc Châu Tiếu muốn lên cơn, chị mập trực tiếp đưa chứng minh của Lê Diễn cho cô: “Này, cô cậu hài hước thật, sắp kết hôn đến nơi rồi, còn chưa xem chứng minh của đối phương bao giờ? Cô bé xem cho kĩ nhé.”

Lê Diễn tức đến lệch cả mũi, Châu Tiếu cười hihi nhận lấy, xem ảnh trước, Lê Diễn năm mười sáu tuổi là một thiếu niên anh tuấn, để mái tóc ngắn, mắt sáng lấp lánh, cười lên nhìn rất khôn ngoan. Nhìn đến tên… nhìn một cái, Châu Tiếu lập tức cười lớn: “Hahahahaha…”

Cô cười bò ra quầy, thiếu chút nữa là Lê Diễn đã bùng nổ rồi, híp mắt hỏi: “Mắc cười đến vậy à?”

“Vừa nảy anh còn cười tôi!” Lê Diễn đặt chứng minh của anh lên quầy, cái tên trên đó được in rõ nét: Lê Diễn Diễn.

“Ba mẹ anh mới thú vị đấy, sao lại đặt tên cho con trai, là một điệp từ chứ? Hahaha… Diễn Diễn… hahahaha…”

Cô cười không ngừng nổi, Lê Diễn sắp bị cô làm cho tức chết rồi: “Không được cười!”

“Được rồi được rồi, tôi bình tĩnh đã.” Châu Tiếu thấy anh giận thật, lập tức bình ổn hô hấp. Nhưng nhìn cái tên được in cạnh tấm ảnh trên chứng minh, vẫn không nhịn nổi mà phụt cười ra tiếng.

Đây là kiểu cười trên sự đau khổ của người khác, vốn cô đã đoán ra, nếu như anh biết tên thật của mình, nhất định sẽ giễu cợt cô, nhưng nào biết, hai người rõ ràng là kẻ tám lạng người nửa cân.

“Cô còn cười!” Lê Diễn thấp giọng hét.

Chị mập không nghe nổi nữa, trừng anh: “Tôi nói này cái cậu kia, sao cậu hung dữ với vợ mình vậy hả? Cô cậu kết hôn rồi thì về sau sẽ sống với nhau, đối xử với người ta cho tốt. Hôn nhân là một việc thần thánh đó cậu hiểu không?”

Nhìn xuống nửa thân dưới ngồi trên xe lăn của Lê Diễn, chị mập hòa hoãn giọng nói: “Không phải là tôi có ý kiến với cậu, chỉ là cậu nên nghĩ thử đi… kết hôn cũng không dễ gì, đừng làm người khác đau lòng.”

Chị cố ý giấu đi ba chữ “người tàn tật”, Châu Tiếu rất sợ Lê Diễn sẽ nổi giận, không nhịn được nhìn anh chằm chằm, may thay, anh không có phản ứng gì nhiều, chỉ trầm mặt gật gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý.”

Sau khi làm xong thủ tục, hai quyển sổ kết hôn tươi mới ra lò đến tay, mỗi người một quyển.

Châu Tiếu mở ra nhìn, đập vào mắt cô là tấm ảnh cưới của cô và Lê Diễn, trong ảnh, đầu cô hơi hơi nghiêng về phía anh, cười hết sức ngọt ngào. Lê Diễn thì lại là kiểu miệng cười mà lòng không cười, gương mặt ốm quá mức. làn da tái nhợt, ánh mắt ngây ngẩn, kiểu tóc rất xấu, nhưng Châu Tiếu vẫn cứ cảm thấy anh rất đáng yêu.

Châu Tiếu Hoa và Lê Diễn Diễn kết hôn rồi.

Hai cái tên xa lạ, hai con người xa lạ.

Châu Tiếu nhìn giấy kết hôn, không nhịn được muốn chọc Lê Diễn: “Sau này xin chỉ bảo nhiều hơn nhé, anh Lê Diễn Diễn.”

Lê Diễn di chuyển xe lăn, hừ lạnh: “Hừ, được thôi, cô Châu Tiếu Hoa.”

“Anh còn chưa thôi hả?” Châu Tiếu nghĩ người này thật nhỏ nhen.

Lê Diễn ngẩng đầu liếc Châu Tiếu: “Là cô kêu tên tôi trước mà, dù sao tôi cũng chả ngại gì, kiểu gì thì Diễn Diễn cũng hay hơn Tiếu Hoa.”

Châu Tiếu châm biếm: “Vậy sao? Đến lúc anh sáu mươi tuổi cũng kêu Lê Diễn Diễn, anh nói xem còn nghe hay không?”

Lê Diễn hời hợt đáp: “Cô yên tâm, tôi không sống nổi đến sáu mươi tuổi đâu.”

Châu Tiếu nhất thời nghẹn lời, nhìn bóng lưng đang di chuyển xe lăn đến cổng chính của Lê Diễn, hồi lâu mới mở miệng nói: “Phỉ phui, mấy lời này, anh đừng có nói lung tung chứ!”

Ba người Thẩm Xuân Yến vẫn luôn chờ ngoài cổng, vì đột nhiên Lê Diễn muốn kết hôn nên Tống Tấn Dương rất hiếu kỳ, hỏi Thẩm Xuân Yến xem rốt cuộc là sao, Thẩm Xuân Yến liền kể những gì mình biết cho anh ta nghe.

Tống Tấn Dương kinh ngạc: “Châu Tiếu nói cô ấy là fan của Lê Diễn? Hai người yêu qua mạng đã hai năm rồi?”

Thẩm Xuân Yến có hơi đắc ý: “Đúng vậy, Châu Tiếu vô cùng sùng bái A Diễn, ánh mắt lúc nhìn nó cũng khác hẳn, dì tuyệt đối không nhìn lầm đâu! Mặc dù hai đứa nó chưa gặp được mấy lần, nhưng nhất kiến chung tình, cũng không có gặp… cái gì đó… lão Tống, bạn mạng gặp nhau gì nữa nhỉ?”

Tống Hoa: “Gặp là hết.”

Thẩm Xuân Yến: “Đúng đúng đúng, không có vụ gặp là hết! Hai đứa nó nhắm trúng nhau rồi, hihi!”

Những lời này có thể lừa gạt Thẩm Xuân Yến, nhưng lại không gạt được Tống Tấn Dương, Tống Tấn Dương biết bút danh của Lê Diễn, cũng đã đọc về chuyên mục và tiểu thuyết của anh, với thành tích thảm hại đó, mà có thể có được một fan nữ si tình hả? Lừa ai đấy!

Tống Tấn Dương nhìn thấu nhưng không vạch trần, cười haha nói: “Vậy thì A Diễn rất lợi hại đó.”

Thẩm Xuân Yến đã cảm nhận được niềm kiêu hãnh đã mất đi từ lâu: “Lại chả! A Diễn nhà mình mặc dù hơi ốm một tí, nhưng căn bản thì vẫn đẹp trai, lại có tài nữa, nếu như không phải không có chân, làm gì đến lượt Châu Tiếu chứ! Haiz… cô bé đó cái gì cũng tốt, chỉ là học vấn thấp một tí, ngay cả bằng cấp ba cũng không có, chỉ là một đứa làm công.”

Tống Tấn Dương rơi vào trầm tư, hỏi: “Vậy sao hai người đó gấp gáp kết hôn thế? Không tìm hiểu đối phương nhiều thêm?”

Đối với người trong nhà, Thẩm Xuân Yến cũng chẳng giấu gì, nói thẳng suy nghĩ của mình: “Kết hôn sớm hay trễ cũng đâu có gì khác biệt? Hai đứa nó tạm thời không tổ chứ hôn lễ, nhà là của dì, A Diễn cũng không có tiền, kết hôn xong thì Châu Tiếu có thể danh chính ngôn thuận dọn vào nhà ở rồi, dù sao A Diễn cũng không chịu thiệt thòi.”

Tống Tấn Dương lại hơi bất ngờ: “Hai người không tổ chức đám cưới? Tại sao thế?”

“Không biết nữa, nói muốn đăng ký thôi, tiết kiệm tiền.” Thẩm Xuân Yến nghĩ một hồi, nói: “Cũng có thể là do A Diễn không đồng ý, con nghĩ nó bằng lòng lên khán đài làm lễ cưới không?”

Tống Tấn Dương tưởng tượng đến cảnh đó, theo như tính tình hiện nay của Lê Diễn, để anh ngoan ngoãn lên sân khấu làm nghi thức đám cưới trước mặt bạn bè thân thích, thì tính khả thi không khác mấy với việc để một con heo lái máy bay.

“Haha.” Tống Tấn Dương sờ sờ cằm, “Nếu nói vậy thì, A Diễn và em dâu cũng thú vị đó.”

Lê Diễn và Châu Tiếu ra khỏi cổng lớn cục dân chính.

Thấy hai người đã đăng ký xong, lấy được hai quyển sổ kết hôn, Thẩm Xuân Yến cười đến nỗi khóe miệng sắp kéo lên đến mang tai. Bà nói hôm nay là ngày lành, chi bằng cả nhà mình cũng đi nhà hàng ăn một nữa cơm đi, để chúc mừng.

Lê Diễn không chịu ăn chung bàn với Tống Tấn Dương, mở miệng cự tuyệt, cũng không nói lí do.

Tình huống nhất thời có chút ngượng ngùng, lần này do Châu Tiếu đứng ra dàn xếp tình hình: “Dì ơi, con và A Diễn vừa nói với nhau, chúng con còn chưa từng đi ăn riêng bữa nào bên ngoài, cho nên hôm nay con muốn đi ăn tối với anh ấy, coi như là để kỉ niệm. Đợi lần sau, dì và chú, còn cả… anh Tấn Dương, có thể đến nhà ăn cơm, con đứng bếp, để mọi người thưởng thức tài nghệ của con.”

Nghe đến chữ “anh Tấn Dương”, Lê Diễn quăng cho Châu Tiếu một ánh mắt sức như dao, Châu Tiếu coi như không thấy, Tống Tấn Dương thiếu điều cười ra tiếng.

“Đúng đúng đúng, hai đứa đi ăn riêng, cả nhà không làm lỡ cuộc hẹn của hai đứa nữa.” Thẩm Xuân Yến cười không khép được miệng, nắm lấy tay Châu Tiếu nói, “Nhưng mà ấy, có phải con nên thay đổi xưng hô rồi không?”

Châu Tiếu ngơ ngác, lập tức cười gọi: “Mẹ ạ.”

“Âyyy, ngoan quá!” Thẩm Xuân Yến lấy một bao lì xì trong túi ra, nhét vào tay Châu Tiếu, “Nè, đây là của mẹ và chú cho con, con gả cho A Diễn, không có nghi thức gì cả, trong lòng mẹ cũng không thoải mái, con nhất định phải nhận bao lì xì này, sau này phải xong với A Diễn cho thật tốt, nhé.”

Châu Tiếu nhìn Lê Diễn, Lê Diễn gật gật đầu, Châu Tiếu nhận lấy bao lì xì: “Cảm ơn mẹ ạ.”

Tống Tấn Dương ôm hai tay đứng bên cạnh xem kịch, lần này mở miệng nói: “Em dâu, hai đứa hẹn hò, tí nữa ăn xong về nhà, làm sao để Lê Diễn lên lầu?”

“À…” Châu Tiếu không chú ý đến chuyện này, lại nhìn Lê Diễn.

Lê Diễn nhìn Tống Tấn Dương, lành lùng đáp: “Cậu tự lo cho cậu đi.”

Tống Tấn Dương cười: “Câu này cần cậu nhắc à, tối tôi cũng có hẹn, có chuyện thì đừng có gọi cho tôi đó!”

Lê Diễn không đáp.

Tống Hoa nói: “A Diễn, tí nữa trước khi con về nhà thì gọi cho chú sớm nửa tiếng, chú đến dưới lầu đón con.”

“Không cần đâu, tự con có thể lên lầu.” Lê Diễn cứng miệng.

Thẩm Xuân Yến hòi: “Làm sao con lên được chứ?”

“Mẹ quan tâm nhiều vậy làm gì?!” Lê Diễn lại xấu tính nữa rồi, “Con cũng đâu phải con nít ba tuổi! Có lên lầu cũng cần mọi người hầu hạ hả? Con nói con lên được là con lên được! Mọi người đều có thể đi được rồi! Châu Tiếu, chúng ta đi ăn thôi!” Nói rồi, anh di chuyển xe lăn điều chỉnh phương hướng, không thèm quay đầu mà đi luôn.

Châu Tiếu lập tức cúi đầu chào ba người Thẩm Xuân Yến, đuổi theo sau lưng anh.

Thẩm Xuân Yến lo lắng nhìn bóng lưng của Lê Diễn, những viên gạch lát trên đường dành cho người đi bộ, không hề bằng phẳng, xe lăn của Lê Diễn đi đường cứ đụng hết chỗ này đến chỗ kia, cũng không biết có an toàn không nữa. Trước đây mỗi lần con trai xuống lầu, bà đều bên cạnh anh, nhưng mà lần này, anh có vợ rồi thì quên luôn mẹ.

Thẩm Xuân Yến có hơi lạc lõng, Tống Tấn Dương an ủi bà: “Dì ơi, kệ cậu ấy đi, có vợ cậu ấy bên cạnh, sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt mà.”

“Dì lo nó không lên lầu được.” Thẩm Xuân Yến thấp giọng nói.

Tống Tấn Dương nói: “Tự mình A Diễn có thể lên lầu mà, chúng ta điều biết mà, chỉ là tư thế không đẹp, khá là tốn thời gian thôi. Lần này có Châu Tiếu giúp cậu ấy, không sao đâu.”

Thẩm Xuân Yến cảm thấy hơi có lỗi: “Tấn Dương, con đừng trách A Diễn, bây giờ tính nó xấu, có lúc sẽ hung dữ với con, con đừng so đo với nó.”

Tống Tấn Dương cười nói: “Con biết, cậu ấy luôn nhìn con không hợp mắt, tụi con cãi nhau đã mười năm rồi, con không thèm so đo với cậu ấy, thấy cậu ấy lấy vợ, con còn vui lắm đó.”

Tống Hoa vỗ vai con trai, thể hiện sự khẳng định: “Được rồi, vậy chúng ta đi về thôi, một thời gian nữa hẹn một hôm, chúng ta cùng đến nhà A Diễn ăn cơm. Tấn Dương, con gọi cả Tiểu Tụng đến nhé, để em trai con gặp mặt Tiểu Tụng luôn.”

“Được.” Tống Tấn Dương đồng ý, ba người lên xe, cùng về nhà Tống Hoa.

Lê Diễn chú tâm di chuyển xe lăn giữa dòng người, Châu Tiếu luôn đi bên cạnh anh, đi xa khỏi một trạm xe, cô nhìn Lê Diễn di chuyển rất tốn sức, hỏi: “Có muốn tôi đẩy cho anh không?”

“Không cần.”

“Ồ…”

Lại đi qua một trạm nữa, Châu Tiếu hỏi: “Lê Diễn, rốt cuộc anh muốn đi đâu? Tôi hơi mệt rồi.”

Vì để thể hiện sự nghiêm chỉnh khi gặp mặt phụ huynh, Châu Tiếu không mang giày thể thao, mà mang một đôi giày da gót cao, vì bình thường không hay mang, lúc này sau cổ chân đã bị mài bong da, mỗi lần đi một bước là đau. Lê Diễn cũng không có ý định dừng lại, nói là ăn cơm, cũng không biết là muốn đi đâu, Châu Tiếu không thể không mở miệng hỏi.

Cuối cùng Lê Diễn cũng dừng lại, di chuyển xe lăn một lúc lâu như vậy, anh cũng mệt rồi. Nhìn ngõ xung quanh, nhất thời cũng không biết mình đang ở đâu, đã rất lâu rồi anh không ra đường như vậy, mọi thứ xung quanh đều xa lạ, ánh mắt của người đi đường nhìn anh khiến anh đứng ngồi không yên, lúc này đây anh chỉ muốn trốn đi mà thôi.

“Cô muốn ăn gì?” Lê Diễn hỏi.

Châu Tiếu đáp: “Tôi sao cũng được, nghe anh đó.”

Lê Diễn quan sát xung quanh, thấy ở ngay phía trước có một tiệp gà nồi đất, tay phải chỉ đến, nói: “Vậy qua bên đó đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.