Định Luật Nhím

Chương 8



Châu Tiếu ngồi ngây ngốc trên giường.

Vì đã quá lâu Thẩm Xuân Yến không qua đêm ở đây, nên giường trong phòng ngủ thứ không có vật dụng gì cả, chỉ có một tấm đệm, được phủ một lớp chống bám bụi.

Phòng ngủ đã được quét dọn vệ sinh sạch sẽ, thật ra cũng không quá dơ, Châu Tiếu đoán là Thẩm Xuân Yến sẽ định kỳ đến thăm Lê Diễn, thuận tiện giúp anh quét dọn làm vệ sinh.

Vì những lời ban nảy của Lê Diễn, lòng cô không được thoải mái cho lắm.

Châu Tiếu kết hôn với Lê Diễn, là để lấy hộ khẩu ở Tiền Đường, vì vậy cô phải trả năm mươi ngàn tiền thù lao và ba ngàn phí trung gian, cô cũng không thiếu gì Lê Diễn.

Còn về việc dọn đến ở nhà Lê Diễn, cũng là tự anh yêu cầu, mặc dù đến nay Châu Tiếu vẫn không rõ động cơ của anh, nhưng cô tự nhận mình không làm ra chuyện gì quá đáng, Lê Diễn hung dữ với cô, ít nhiều gì cô cũng có phần uất ức.

Bốn giờ chiều, cũng chẳng có gì để làm, Châu Tiếu ra ngoài phòng khách, thấy cửa phòng Lê Diễn đóng kín, cô gõ cửa.

Tiếng anh truyền ra từ bên trong: “Làm gì?”

Châu Tiếu hỏi: “Lê Diễn, tôi có thể sử dụng phòng bếp không?”

“Được.”

“Vậy tôi đi mua đồ ăn đây, tối nay anh ăn chung không?”

Anh không trả lời, Châu Tiếu đợi một lát, nghe tiếng đằng sau cánh cửa, Lê Diễn mở cửa ra.

Anh đưa cho cô một chiếc chìa khóa: “Chìa khóa cửa nhà.”

“Cảm ơn.” Châu Tiếu nhận lấy, lại hỏi, “Tối nay anh ăn cơm chung không? Tôi làm cơm.”

Lê Diễn lạnh lùng nhìn cô, đáp: “Không ăn.”

Châu Tiếu cảm thấy rất kỳ lạ: “Vậy tối nay anh ăn gì?”

“Cô không cần quan tâm.” Lê Diễn nói xong, lại di chuyển xe lăn đóng cửa phòng lại.

Được thôi, không quan tâm thì không quan tâm. Châu Tiếu lấy chìa khóa đi ra ngoài.

Cô không quen thuộc với nơi này, dứt khoát đi một vòng quanh tiểu khu, làm quen mới môi trường xung quanh. Vừa đi, Châu Tiếu vừa cảm thán trong lòng, mặc dù tiểu khu Vĩnh Tân Đông Uyển này đã cũ, nhưng địa hình thì thật sự không có gì để chê, xung quanh thì giao thông thuận tiện, bố trí hết sức chu đáo, các cửa tiệm, quán ăn mở bán hết sức náo nhiệt, gần đó còn có một cửa hàng tổng hợp, bên trong có trung tâm thương mại và chợ, ở dưới là trạm tàu điện ngầm.

Châu Tiếu rât thích những con đường huyên náo thế này ở nơi thành phố lớn, nhiều người, nhiều xe, đèn điện về đêm cũng đẹp, quê cô hoàn toàn không thể sánh với nơi đây.

Lúc rời khỏi quê, trong thôn còn có mấy hộ vẫn chưa câu điện, đến tối, trong thôn sẽ trở nên yên tĩnh, chỉ có mấy chú chó sủa vài tiếng, thỉnh thoảng sẽ có mấy người đàn ông uống say rồi sẽ hắng giọng mắng vợ mình.

Không muốn về nữa, Tiền Đường thật tốt!

Châu Tiếu, mày nhất định phải cố gắng ở lại đây đó!

Châu Tiếu tìm được một khu chợ bán thức ăn, đi dạo bên trong rất vui vẻ, mua một ít rau củ, trứng gà và thịt heo, lại mua thêm một túi gạo. Khi đi ngang qua sạp trái cây, nhìn thấy một sọt quýt to vàng óng ánh, có một trái đã được khui để khách ăn thử, Châu Tiếu thử một mũi, ông chủ mời: “Em gái, quýt vừa nhập đấy, vừa tươi vừa ngọt! Ngon không?”

“Ừm, ngon!” Quýt ngọt và nhiều nước khiến tâm trạng của Châu Tiếu tốt hơn, lựa một túi quýt, nhấc mấy cái túi lên từ từ đi về nhà.

Về đến nhà, Lê Diễn vẫn còn ở trong phòng, trước khi Châu Tiếu chuẩn bị nấu cơm, lại đi đến gõ cửa phòng anh: “Lê Diễn, tôi sắp nấu cơm rồi, anh ăn chung nhé, tôi nấu nhiều hơn một chút.”

Sau cửa truyền đến giọng nói rầu rĩ của anh: “Tôi không ăn.”

“Ồ.”

Thành tiên rồi hả? Đến cơm mà cũng không cần ăn.

Ăn cơm một mính, Châu Tiếu chỉ tính làm hai món, thịt heo xào ớt, cà tím kho tương. Lần đầu tiên sử dụng phòng bếp nhà Lê Diễn, cô làm quen với dụng cụ nhà bếp, vị trí đặt đồ dùng, nấu cơm trong nồi cơm điện, lấy thớt gỗ ra, bắt đầu rửa rau, thái rau.

Thịt heo xào ớt rất thơm, là món tủ của Châu Tiếu, rất là bắt cơm. Sau khi làm xong, cô tìm hộp cơm thủy tinh của mình, bỏ vào đó một nửa thức ăn, lại đơm thêm cơm, chuẩn bị làm cơm mang đi làm vào ngày mai, sau khi để nguội thì bỏ vào tủ lạnh.

Sau khi chuẩn bị hộp cơm xong, Châu Tiếu không nhịn được cất tiếng hát, thật sự là rất vui! Vốn căn nhà trọ ở ghép có bảy cô gái, mỗi tối đều nấu cơm, Châu Tiếu tan ca ca sáng cũng khá là muộn, rất khó để đến lượt cô dùng phòng bếp, cho nên phần lớn thời gian cô đều ăn cơm ở nhà ăn trung tâm thương mại. Bây giờ ở nhà Lê Diễn, cả phòng bếp này chỉ có mình cô sử dụng, sau này có thể nấu cơm mỗi ngày, còn có thể mang theo, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền đó!

Khi Châu Tiếu ngồi ăn cơm bên chiếc bàn ăn, Lê Diễn đi ra khỏi phòng ngủ để rót nước, anh di chuyển xe lăn, tầm mắt bất giác liếc nhìn sang chiếc bàn tròn, không nói tiếng nào di chuyển vào nhà bếp.

Một lát sau anh lại đi ra, Châu Tiếu ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Lê Diễn, tối nay anh không ăn cơm sao?”

“Đã nói là không ăn.” Anh không thèm quay đầu, chỉ quăng lại một câu nói.

“…” Châu Tiếu và một miệng đầy cơm, lầm bầm đáp, “Không ăn thì không ăn, cũng không đói chết anh.”

Sau khi ăn cơm, rửa bát xong xuôi, Châu Tiếu lau dọn nhà bếp sạch sẽ, bảy giờ rưỡi, Thẩm Xuân Yến và Tống Tấn Dương đến nhà Lê Diễn.

“Tiếu Tiếu, hôm nay mới dọn đến sao? Đã quen chưa?” Thẩm Xuân Yến cười haha hỏi cô.

Châu Tiếu cũng cười: “Quen rồi ạ, dì ơi, ở đây rất tốt ạ.”

Thẩm Xuân Yến vỗ vỗ lên tay cô: “Lại gọi sai rồi!”

Châu Tiếu thè lưỡi: “Ây da, mẹ ơi, con cứ quên suốt.”

Thẩm Xuân Yến mang đến một ít điểm tâm và thức ăn, lấy cho Châu Tiếu xem: “Đều là món mà A Diễn thích ăn, những món này mẹ để trong tủ, những cái này thì bỏ tủ lạnh, hai đứa ăn chung. A Diễn không biết nấu gì mấy, Tiếu Tiếu, đến lúc đó vẫn phải nhờ con coi sóc bữa ăn cho nó, nó viết sách không nhớ ngày hay đêm, thường xuyên quên ăn cơm, cho nên nó mời gầy như vậy.”

Châu Tiếu gật đầu: “Giao cho con đi, mẹ ạ.”

Thẩm Xuân Yến nhìn vào nhà bếp, hỏi: “Hai đứa đã ăn cơm tối chưa?”

Châu Tiếu rất hổ thẹn: “Ăn rồi ạ…”

“Ăn rồi là tốt, ăn rồi là tốt.” Thẩm Xuân Yến cười đến híp cả mắt, bà mang đến hai vali trống không thật to, tự mình đi vào phòng ngủ phụ thu dọn quần áo, mãi đến lúc này, ông lớn họ Lê mới chậm chạp đi ra ngoài.

Anh nhìn thấy Tống Tấn Dương ngồi thù lù ngoài phòng khách, lông mày đều dựng đến hết lên: “Cậu đến đây làm gì?”

Tống Tấn Dương cười chỉ vào phòng ngủ phụ: “Tôi đến giúp dì chuyển đồ, nhiều đồ lắm đó, lái xe đến mới chở hết.”

Châu Tiếu rót cho Tống Tấn Dương và Thẩm Xuân Yến người một cốc nước, rồi lấy quýt vừa mua hồi chiều ra nói: “Anh Tấn Dương, ăn trái cây đi.”

“Cảm ơn em nhé em dâu.” Tống Tấn Dương nhận lấy một trái quýt, bóc ra ăn.

Lê Diễn ngây ngốc, ngồi bên cạnh một lúc, thấy Châu Tiếu hoàn toàn không có ý đưa cho anh, thì hừ một miếng đi vào phòng, đóng cửa thật mạnh.

Châu Tiếu: “…”

Anh lại bị gì nữa rồi?

Tống Tấn Dương vừa ăn quýt vừa cười: “Em dâu, em đừng để ý đến cậu ta, tính cậu ta như vậy đó, em sống với cậu ta một thời gian là quen thôi, cậu ta mà hung dữ với em, thì em cứ hung dữ hơn cậu ta! Nhất định không được sợ cậu ta.”

Châu Tiếu cười gượng: “Không có không có, thật ra A Diễn rất tốt ạ.”

“Em đừng nói giúp cho cậu ta, anh và cậu ta quen biết đã mười năm rồi, cậu ta là vậy đó, trước đây thì kiêu ngạo, bây giờ thì hoàn toàn vô lý.” Tống Tấn Dương nhìn Châu Tiếu đầy hứng thú, hỏi: “Đúng rồi, nghe dì nói, em là fan hâm mộ sách của A Diễn à?”

“Vâng ạ.” Châu Tiếu mặt không biến sắc.

Tống Tấn Dương nhíu mày: “Thành tích của cậu ta chả ra gì, em thấy cậu ta viết hay à?”

Châu Tiếu cười nhẹ: “Mỗi người đều có sở thích của riêng mình, anh ấy viết rất hợp gu của em.”

Tống Tấn Dương cười gượng: “Vậy gu của em cũng có hơi cổ quái nhỉ, những gì cậu ta viết anh đều đọc không nổi.”

Châu Tiếu nâng khóe môi: “Thật ra nếu đọc rồi… khúc sau cũng khá là hay.”

Tống Tấn Dương có hơi không tin: “Thật sao?”

“Thật ạ.” Châu Tiếu nghiêm túc gật đầu.

Tống Tấn Dương ăn cả một bụng quýt, đột nhiên nhích lại gần Châu Tiếu, hạ thấp giọng: “Em dâu, nhân cơ hội này anh năn nỉ em một chuyện, em và A Diễn kết hôn rồi mà, nhân lúc nào đó em thỏ thẻ bên tai cậu ấy, khuyên cậu ấy đổi sang căn nhà có thang máy đi, lời của cả nhà cậu ấy đều không nghe, có lẽ sẽ nghe em đó.”

Châu Tiếu cảm thấy rất kỳ lạ, trưa nay cô vừa nhắc đến vấn đề này, đã bị Lê Diễn nạt một trận.

“Sao mà anh ấy nghe lời em chứ?” Châu Tiếu rụt cổ nhỏ giọng nói.

“Em phải tìm cơ hội, bình thường cậu ấy rất âm binh chướng khí, em phải nhân lúc hai vợ chồng vui vẻ nhất để mà nói, lãm nũng, dễ thương một chút, ríu rít lên, em dễ thương vậy mà, cậu ta nhất định sẽ không chịu nổi.” Tống Tấn Dương nói đến đây, nháy mắt một cái để ra hiệu, cuối cùng Châu Tiếu cũng hiểu anh ta nói đến lúc vợ chồng vui vẻ nhất là lúc nào rồi.

Cả gương mặt cô đỏ lên, xua tay nói: “Không không không! Em không có bản lĩnh lớn đến vậy đâu! Chủ ý của A Diễn lớn lắm, em không khuyên được anh ấy.”

Tống Tấn Dương “Ài” một tiếng: “Em thử đi mà, không thử làm sao biết được chứ?”

“…” Vốn dĩ Châu Tiếu không hề có suy nghĩ thế này, nghe Tống Tấn Dương nói một hồi, đầu óc cô lại hiện lên một cảnh tượng kỳ quái, ây da da! Thật sự là rất khó tưởng tượng.

Cô không muốn nói chuyện với Tống Tấn Dương nữa, dứt khoát đi vào phòng phụ giúp Thẩm Xuân Yến.

Thẩm Xuân Yến xếp đầy một chiếc vali lớn, hai túi hành lý, liên tục xin lỗi Châu Tiếu, nói mình không suy nghĩ chu toàn, Châu Tiếu và Lê Diễn đã kết hôn rồi, bà nên thu dọn sạch sẽ sớm một chút.

Tất nhiên Châu Tiếu nói không sao, Thẩm Xuân Yến nói số quần áo còn lại bà sẽ thu dọn sau, tối nay đến đây trước, đem đồ đạc ra phòng khách, bà hét vào phòng ngủ chính: “A Diễn, mẹ đi đây!”

Thật ra cả ba người đều không trông chờ anh sẽ ra tiễn khách, nhưng ngoài ý muốn, anh đã ra rồi.

Lê Diễn di chuyển xe lăn ra ngoài, thì nghe Thẩm Xuân Yến hỏi Châu Tiếu: “Tiếu Tiếu, ngày nào con được nghỉ thế? Mẹ và chú con để ăn bữa cơm. Con và A Diễn kết hôn rồi, tiệc rượu đã không làm, vậy người trong nhà mình cũng phải ăn với nhau bữa cơm.”

Châu Tiếu nói: “Mẹ ơi, con chỉ nghỉ một ngày, thứ năm tuần sau con được nghỉ, hay là vào tối thứ năm tuần sau đi ạ.” Cô lại nói với Tống Tấn Dương, “Anh Tấn Dương cùng đến nhé.”

Tống Tấn Dương dựa vào cửa, mắt nhìn sang Lê Diễn, cười đáp: “Anh sợ anh đến rồi, có người không hoan nghênh anh đó.”

“Sao mà có chứ? Cùng đến nhé, em xuống bếp.” Châu Tiếu hoàn toàn không chú ý đến sắc mắt Lê Diễn đã vô cùng xấu rồi.

Anh thật sự sắp bùng nổ rồi.

Tống Tấn Dương còn thêm dầu vào lửa, nói với Châu Tiếu: “Em dâu, tính khí Lê Diễn không tốt, nếu cậu ấy nổi giận với em, ăn hiếp em, em cứ nói anh, anh giúp em xử lý cậu ta.”

Châu Tiếu lén lút nhìn Lê Diễn, cuối cùng cũng phát hiện sắc mặt anh không đúng lắm.

Thẩm Xuân Yến đứng một bên nhăn nhó khổ sở: “Tấn Dương à con đừng nói bậy nữa, Tiếu Tiếu, con bao dung cho A Diễn nhiều một chút, con người nó không xấu, nếu như nó hung dữ với con, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ phê bình nó. Nhưng mẹ đảm bảo với con, A Diễn tuyệt đối sẽ không đánh con, trước đây nó là một chàng trai tốt rất dịu dàng rất ngoãn ngoãn.”

Châu Tiếu: “…”

Lê Diễn: “…”

Vãi! Coi như ông đây không tồn tại à? Ông đây không biết sỉ diện à?!

Cuối cùng anh cũng mở miệng: “Mọi người còn nói chuyện đến khi nào? Không phải bảo đi về rồi sao?”

Thẩm Xuân Yến cười mỉa: “Đi đây đi đây, con trai, mấy hôm nữa mẹ sẽ đến thăm con nhé.”

Gương mặt Tống Tấn Dương đầy hào hứng, giống như vẫn còn chuyện muốn nói, nhưng Thẩm Xuân Yến đã liều mạng kéo ra ra ngoài, Châu Tiếu lại cố ý đứng chăn trước cửa, cuối cùng tiễn hết đồ và người ra khỏi cửa.

Sau khi đóng cửa, Châu Tiếu quay người nhìn Lê Diễn, khóe môi nâng lên một chút, không biết nên nói gì.

Ngược lại Lê Diễn lại chậm chạp mở miệng: “Không được nói chuyện với Tống Tấn Dương, đây là điều thứ mấy?”

“Điều thứ chín.” Châu Tiếu thành thật trả lời. Mặc dù Hiệp ước mười tám điều chỉ mới nói một nửa, nhưng cho dù chỉ một nửa, nhưng cô nhớ rõ hơn cả Lê Diễn.

“Hứ… hóa ra cô vẫn nhớ.” Lê Diễn cười lạnh, “Nhưng tối thấy cô nói chuyện với cậu ta vui lắm mà, còn đưa trái cây cho cậu ta.”

Châu Tiếu không cảm thấy có vấn đề: “Người ta là khách đó.”

Đột nhiên Lê Diễn hét lên: “Cậu ấy có phải là khách không do tôi quyết định!”

Tiếng hét này của anh làm da đầu Châu Tiếu tê đi, nhưng cô vẫn không nhận là lỗi của mình.

“Là anh nói tôi phải có tính tự giác của nữ chủ nhân đó!” Châu Tiếu cảm thấy Lê Diễn đúng là kẻ ngang ngược, “Lẽ nào họ không phải là người thân của anh sao? Người thân đến nhà, anh không rót cho người ta ly nước thì thôi đi, tôi đưa quýt cho người ta ăn cũng không được? Quýt cũng đâu phải do anh mua, do tôi mua đó!”

“Ai nói với cô Tống Tấn Dương là người thân của tôi? Tôi với cậu ta không có chút quan hệ nào hết!” Lê Diễn tức giận nói: “Dù sao sau nay cô cũng không được để ý đến cậu ta.”

Châu Tiếu không đồng ý: “Vậy sao mà được chứ! Tôi cũng đâu có bất lịch sự như anh!”

Lê Diễn tức bốc khói, đập vào tay xe lăn hét: “Tôi bất lịch sự?!”

“Lẽ nào không phải sao?” Châu Tiếu trừng to mắt, “Mẹ anh vào nhà, từ đầu đến cuối, anh gọi bà tiếng nào chưa?”

Lê Diễn: “Đó là mẹ tôi! Tôi có kêu hay không thì liên quan gì đến cô hả?!”

Châu Tiếu: “Đúng là không liên quan đến tôi! Mọi chuyện của anh đều không liên quan đến tôi! Đã được chưa? Mẹ anh, Tống Tấn Dương, không liên quan gì đến tôi? Tôi khách sáo với họ là tôi không đúng? Không phải tôi vì anh sao?”

Lê Diễn cứ như đang nghe chuyện cười, còn vỗ tay “bộp bộp bộp”: “Cô bớt chụp mũ lên đầu tôi đi! Châu Tiếu, tôi kêu cô không được để ý Tống Tấn Dương, cô thì hay rồi, còn kêu cậu ta đến ăn cơm. Năn nỉ đó đây là nhà tôi! Cô mời cậu ta đến ăn cơm đã hỏi ý kiến của tôi chưa? Cô nhiệt tình hiếu khách như vậy sao không mời họ đến nhà hàng ăn đi!”

Nghe giọng điệu mỉa mai châm chọc của anh, Châu Tiếu tức đến mức run hết cả người: “Anh đúng là ngang ngược vô lý, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!”

Lê Diễn điên tiết, chỉ vào Châu Tiếu: “Tôi ngang ngược vô lý?! Cô có ngon nói lại lần nữa!”

“Anh ngang ngược vô lý! Ngang ngược vô lý! Ngang ngược vô lý!” Tất cả uất ức của Châu Tiếu từ trưa đến giờ đều gom lại rồi bộc phát hết vào lúc này, trở thành một lời nói đầy tức giận: “Được thôi Lê Diễn, dù sao hành lý của tôi cũng chưa mở ra, căn phòng tôi thuê cũng chưa đến hạn, ngày mai tôi dọn đi là được rồi chứ gì! Cũng đâu phải tự tôi muốn đến đây ở! Anh và Tống Tấn Dương có thù hằn gì thì các anh tự giải quyết! Đừng đổ sang tôi! Tôi biết anh nhìn tôi không thuận mắt, tôi nói gì, tôi làm gì cũng sai hết! Vậy tôi không ở nữa! Đỡ phải ở đây làm anh bực mình!”

Lê Diễn: “…”

“Hứ!” Châu Tiếu xoay người đi vào phòng ngủ thứ, trước khi đóng cửa còn nói với anh, “Tôi phải đóng cửa rồi! Tôi cũng không có đóng cửa sát mũi anh đâu đó! Hứ!”

Nói xong liền đóng cửa lại.

Thật đúng là tức chết, chỉ có anh biết hừ sao? Tôi cũng biết hừ đó!

Hứ! Hứ! Hứ! Lê Diễn là đồ đáng ghét!

Mười phút sau, Lê Diễn gõ cửa.

“Châu Tiếu.” Anh ở ngoài cửa gọi vào.

Châu Tiếu vẫn còn đang giận, khoanh chân ngồi trên nệm, không thèm quan tâm đến anh.

Anh lại gõ, tiếp tục gọi: “Châu Tiếu, mở cửa.”

“…”

“Cô không mở cửa là tôi vào đó.”

“…”

Cửa mở ra, Lê Diễn ngồi trên xe lăn dừng trước cửa, nhìn Châu Tiếu, sắc mặt hơi mất tự nhiên: “Ngày mai cô đừng dọn đi, vừa mới đến ở đã dọn đi, tôi biết ăn nói sao với mẹ tôi?”

Giọng điệu Châu Tiếu nhẹ nhàng: “Đó là mẹ anh, tôi quan tâm anh ăn nói sao với bà à.”

Lê Diễn cắn răng, sau khi im lặng một lúc, nói: “Nước trong máy nước nóng nóng rồi, cô có muốn tắm không? Chiều giờ cô ra đầy mồ hôi rồi.”

Châu Tiếu quay mặt nhìn anh.

Anh cứ như đang trả bài, giọng điệu rất nhẹ: “Nếu như giặt quần áo, máy giặt ở ban công, ngày mai rồi cô giặt, còn về việc phơi quần áo, cô phơi ở ban công cũng được, phơi dưới hiên cửa sổ phòng cô cũng được.”

Châu Tiếu cũng bắt đầu trả bài: “Điều mười trong Hiệp ước mười tám điều, không được vào phòng anh.”

Lê Diễn: “…”

“Quần áo cũng phải giặt mà, phòng tôi cũng chả có gì đặc biệt.” Anh thấp giọng, lại nhìn sang cô, “Nói rồi đó, ngày mai không được đi đó.”

Nói rồi, anh quay xe lăn ra khỏi phòng.

Châu Tiếu ngẩn tò te, ai nói với anh là xong rồi hả!

- -------------------------------------------

Tính Lê Diễn lúc này thật sự rất là vô lý và ngang ngược, quy chụp hết mọi cái sai cho người ta, vì mình không có chân nên luôn nghĩ mọi người xung quanh coi thường mình, xem mình là kẻ khác người. Thật ra giai đoạn đầu mọi người cũng thấy là Lê Diễn kiếm chuyện với Châu Tiếu mãi mà, mọi người cứ ghi thù giúp Châu Tiếu đi, rồi từ từ cũng phải trả cho đủ thôi =))) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.