Định Luật Tình Yêu Trực Tiếp

Chương 1



1.

Anh chớp mắt nhắc nhở: “Không thì em cứ xuống trước, tư thế này của em không được lịch sự cho lắm.”

Tôi “à” một tiếng, hơi dùng sức nhảy xuống.

“Là tân sinh viên mới huấn luyện quân sự xong, cổng trường rộng rãi không đi, lại leo tường làm gì?”

Tôi vỗ tay phủi bụi, nói bừa một câu: “Rèn luyện thân thể.”

Thật ra là vì, Tô Ngư ở đó.

Anh ấy không hỏi nhiều, ngay sau đó bèn nghe thấy tiếng kêu từ bên kia cổng trường, đàn anh đáp một tiếng, gật đầu với tôi rồi chạy đi.

Dáng người cao ráo, tư thế chạy cũng đẹp mắt, vạt áo phông màu tím tung bay theo động tác của anh, là màu tím rất bắt mắt.

Tôi đi đến cửa hàng gần đó để mua một ít đồ, đoán chừng giờ này người đi rồi, đóng gói một phần bún ốc đi về trường. Quả nhiên, người đã rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Về đến ký túc xá, Trương Thanh nhảy cách xa tôi hai mét, khoa trương hét lớn: “Thang Tiên, dm, cậu lại mua bún ốc à?”

Tôi thỏa mãn gỡ đũa, đáp lại cô ấy: “Mấu chốt ở chữ “lại”, chứng minh cậu đã có thể tiếp nhận nó.”

“…”

Trương Thanh lắc đầu: “Mấy người ăn bún ốc, thở thôi cũng đã thúi hoắc rồi, nên sẽ không tìm được bạn trai.” Nói đến đấy, cô ấy dừng lại và bổ sung:

“Cho dù tìm được, lúc hôn nhau với người ta cũng sẽ bị ghét bỏ.”

Tôi dừng lại, hếch cằm liếc cô ấy, “Lúc nào cũng suy nghĩ nhiều thế sống sẽ rất mệt. Như tớ đây, chỉ đơn thuần yếu thích món bún ốc, mua nó về ăn, mà cậu còn nghĩ tới chuyện hôn người khác. Haiz,

Trương Thanh, tớ thật sự lo lắng sau này cậu sau này trở thành người đặt tình yêu lên trên hết.”

Trương Thanh hừ một tiếng: “Sẽ không đâu.”

Cô ấy như nhớ ra chuyện gì, vừa chải tóc vừa nói: “Tối nay có tiệc chào đón tân sinh viên đấy.”

“Cái này chỉ chúng ta sao?”

“Hỏi thừa.”

“À.” Tôi cúi đầu ăn bún, “Ôi, bún ốc đúng là món ngon đệ nhất thiên hạ.”



Tiệc chào đón tân sinh viên, nói thẳng ra là đến chơi. Còn có các đàn anh, đàn chị năm hai, năm ba tới biểu diễn văn nghệ, nhảy nhót, hát hò, đàn, kịch, đủ các thể loại.

Xem được một nửa, nhóm người đã giải tán rất nhiều, trong hội trường rộng lớn, góc nào mọi người đang ngồi cũng trò chuyện, đùa giỡn hoặc nghịch điện thoại.

Trương Thanh đột nhiên đưa điện thoại tới trước mặt tôi, “Đẹp trai không?”

Tôi cúi đầu nhìn, là một bức ảnh.

Trong một lớp học, chàng trai trong hình mặc chiếc áo khoác hoodie màu xám, dựa vào tường và cười. Xung quanh đều có người ngồi, nhưng anh ấy là nổi bật nhất, khuôn mặt và khí chất cũng vậy.

Tôi nhận ra rồi, chính là đàn anh được tỏ tình.

Góc chụp của người chụp không đẹp nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì, người trời sinh có khí chất xuất chúng sao có thể chụp xấu được.

Tôi bật thốt lên: “Đẹp trai.”

“Chuẩn luôn!”Trương Thanh hít vào một hơi, “Đầu năm nay trai đẹp rất hiếm, lại còn cùng trường mình nữa! Cực phẩm thế này, tớ không dám tin!”

Tôi nhìn dòng chữ dưới bức hình: “Đây là Vu Quyển học năm ba. Nghe nói trai đẹp từ năm nhất đến năm cuối, không ai có thể thay thế anh ấy.”

“Đẹp trai không?”

Một giọng nói trầm thấp, từ tính chợt vang lên bên tai, tôi ngẩng đầu lên.

Người thật trong bức ảnh lúc này đang liếc mắt nhìn tôi, không hiểu sao tôi lại thấy hơi chột dạ khi bị người ta bắt quả tang.

Mà Trương Thanh…sắp ngất luôn rồi.

Trái lại đằng kia lại thong dong ngồi xuống, cong cong khóe môi nhìn tôi, tự giới thiệu bản thân: “Chào em, anh là Vu Quyển.”

…Đã biết.

Tôi hắng giọng và giới thiệu lại: “Thang Tiên.”

Dường như anh ấy không nhận ra tôi, giơ giơ điện thoại trong tay, ra hiệu tôi nhìn người sau lưng anh cách đó không xa, lời ít ý nhiều nói: “Bạn học Thang, dưới sự nhờ vả của người bạn, cho anh xin nick wechat được không?”

Tôi hơi cận thị, nhìn không rõ người nên dứt khoát không nhìn, nhưng tôi rất nghi ngờ, bạn anh suy nghĩ kiểu gì, mới để anh đi xin phương thức liên lạc hộ.

Tôi muốn từ chối nhưng lại không kiếm được lí do gì, mồm nhanh hơn não thốt ra: “Bình thường muốn xin phương thức liên lạc của em thì em sẽ không cho, nhưng nếu anh muốn thì em sẽ cho.”

Cảm ơn, tôi chính là con người tiêu chuẩn kép.

“...”

Vu Quyển không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy, anh ấy hơi dừng lại, sau đó nhướng mày: “Lời này rất là đểu.”

“Nhưng sự thật là em chưa hề yêu đương bao giờ.” Tôi nhún vai và nói.

“Được, anh hiểu ý em rồi.” Anh đứng dậy thở dài: “Anh sẽ tìm một lý do hoàn hảo để trả lời cậu ấy”.

Tôi nhìn anh ấy, bày tỏ sự cảm kích: “Anh Vu thật sự là một người tốt.”

Anh ấy kéo môi nở ra nụ cười: “Thẻ người tốt lại phát đến chỗ anh.”

Người đi đã xa, Trương Thanh lắp ba lắp bắp: “Kia…Kia thật sự là Vu Quyển sao?”

Tôi “ờ” một tiếng: “Trương Thanh, cậu khoa trương quá rồi đó.”

“Không phải…tớ, dm, tớ thật sự…” Cô ấy lại cúi đầu nhìn ảnh, nói: “Trai đẹp bước ra từ trong ảnh là cảm giác thế nào.”

“Nhưng mà, sao cậu không thêm wechat anh ấy, đây là một cơ hội tuyệt vời đó!!”

Tôi thở dài: “Tớ từ chối bạn của anh ấy, và anh ấy cũng ngầm từ chối tớ.”

Hồi nãy lúc tôi nói câu linh tinh đó, quả nhiên, trai đẹp cũng không gây khó dễ.

*

Trước khi đi ngủ, tôi ngồi trên ghế đắp mặt nạ dưỡng trắng và xem phim, đột nhiên có thông báo tin nhắn wechat.

Tô Ngư: Thang Tiên, đừng trốn tớ nữa, đến cổng trường cậu đi, gặp nhau nhé.

Tôi theo bản năng nhíu mày, một lúc sau, vẫn cam chịu số phận, tôi mặc áo khoác và đi ra ngoài.

Thời tiết tháng 4 không được xem là nóng, ban đêm nhiệt độ giảm xuống, làn gió mát lạnh phả vào mặt ngay khi tôi vừa bước ra ký túc xá.

Tô Ngư đang đứng ngay cổng trường, đôi mắt màu nâu nhìn tôi chăm chú, ra vẻ cậu ta rất thâm tình.

Hai tay tôi khoanh trước ngực, nhìn thẳng cậu ta: “Muốn nói gì thì nói một lần cho xong, tôi không muốn sau này bị cậu làm phiền nữa.”

Vẻ mặt cậu ta buồn bã, khẽ nói: “Đó là hiểu lầm.”

“Lại bắt đầu văn vở nhảm nhí à?” Tôi nhìn chằm chằm cậu ta vài giây, rồi nói tiếp: “Cho dù hiểu lầm hay không, lúc cậu tỏ tình, tôi cũng chưa hề đồng ý với cậu, chỉ nói là cân nhắc thêm. Khi bắt gặp cậu thân mật với người khác, chuyện cân nhắc rõ ràng là không có khả năng nên cậu không cần tới tìm tôi nữa, không thay đổi được gì đâu.”

“Cậu giả vờ cái gì?” Dường như bị lời tôi nói chọc tức, cậu ta cũng thay đổi thái độ, vẻ mặt lạnh lùng: “Thang Tiên, đầy người xinh đẹp hơn cậu, tôi cũng chưa thấy ai ra vẻ ta đây như cậu.”

Tôi khẽ mỉm cười: “Cuối cùng cũng lộ nguyên hình rồi sao.”

Cậu ta mới kịp phản ứng lại, hơi sững sờ: “Không phải…”

“Tô Ngư.” Tôi cắt ngang lời cậu ta, trên mặt hiện ý cười nhưng giọng nói lạnh lùng, nói từng chữ một: “Cho cậu một cơ hội cút đi, nếu không bà đây sẽ tiễn cậu vào, bệnh, viện, ngay.”

Tô Ngư chấn động, cậu ta không thể tin được những gì tôi nói, trong mắt có thứ gì đó dần dần vỡ tan, trong giây tiếp theo, xoay người rời đi không chút do dự.

“Ô, nữ thần lộ ra gương mặt thật, bị dọa bỏ chạy rồi.”

Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau.

Tôi xoay người lại nhìn, không hề ngạc nhiên đối mặt với Vu Quyển.

Anh rất không có thành ý giơ giơ tay: “Xin lỗi, không phải cố ý nghe lén.”

“Em biết, anh nghe một cách quang minh chính đại.”

“...”

“Ra cổng trường chỉ có một lối, anh cũng không thể cứ thế mà đi qua, có hơi phá bầu không khí.”

Tôi nhìn anh một lời khó nói hết, “Nghĩ nhiều rồi, em chỉ xem anh là người qua đường thôi.”

Vừa dứt lời, bụng tôi réo lên.

Trong đêm tối, hai chúng tôi lại đối mặt nhau, tôi gãi đầu, cũng không biết tiệm bún ốc kia đóng cửa chưa.

Cuối cùng, Vu Quyển đến tiệm bún ốc với tôi.

Anh được bạn gọi ra ngoài chơi, đi cùng đường, tốt bụng đi mua đồ ăn với tôi, mùi thơm trong tiệm rất đậm đà, tôi vừa ngửi đã cảm thấy thoải mái, dễ chịu.

Ngược lại Vu Quyển, đứng dưới ngọn đèn đường bên ngoài cửa hàng, biểu cảm đó dường như rất đau khổ, có cái khẩu trang thì tốt rồi.

Tôi xách bún ốc tới trước mặt anh, Vu Quyển bộc phát lương tâm hỏi: “Thật sự ngon sao?”

“Anh không hiểu đâu, món bún ốc này, chỉ có 0 lần và vô số lần.”

“Anh không hiểu, nó thúi tới mức ai cũng căm phẫn.”

“...”

Tôi đổi hướng, chuẩn bị quay về trường, còn chưa kịp nói lời tạm biệt đã bị người ta bắt lấy cánh tay.

Tôi hơi nheo mắt, thận trọng gỡ tay anh ra, nhắc nhở: “Anh Vu, chúng ta không cùng đường.”

Vu Quyển ôn tồn hỏi: “Bạn học Thang, gần đây kinh tế eo hẹp không?”

Tôi đáp lại theo bản năng: “Rất có tiền, cảm ơn anh.”

“Thế có muốn thêm nhiều tiền hơn không?”

“…” Khóe miệng tôi giật giật, nhìn anh: “Cái quái gì vậy, anh có tiền mà không có chỗ tiêu sao?”

“Có thể hiểu như vậy, thế này đi, anh cho em ít tiền boa, muốn em giúp anh một chuyện.”

Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, Vu Quyển cười như một tên khốn nạn.

Tôi cụp mắt xuống và cân nhắc, còn chưa kịp hỏi.

Tên khốn kia lại mở miệng: “Cùng anh diễn một vở kịch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.