Đỉnh Lưu Trong Giới Kinh Dị - Chanh Quất Gia

Chương 143



Bên ngoài cửa.

Trong biệt thự nhà họ Tần, thiếu niên tóc vàng đang gọt táo, chân trái vắt vẻo trên ghế sofa.

Hắn chỉ vào Hứa Trúc Huyên và Tần Sân trong bếp nói: "Nhìn này, tôi có một nữ sĩ quan tương lai của Cục Điều Tra Phi Thường, có một vị đại gia tương lai thừa kế gia sản, à, trong phòng còn có một người biến dị có hậu thuẫn rất cứng. Chỉ cần anh – một tương lai quản lý thành phố của giới quỷ – gia nhập với tôi, chúng ta sẽ là một Quỷ Môn mới~"

Nói xong, hắn tiện tay lắc lắc chiếc chìa khóa vạn năng màu bạc trên cổ để chứng minh sức mạnh của mình.

Con quỷ bị định danh là quản lý thành phố tương lai của giới quỷ khẽ nhíu mày, trông có vẻ không vui: "Họ chỉ mới vào cửa, chưa chết đâu."

"Tôi biết. Nhưng với tư cách là nhân viên cấp cao nhất của Mị Môn, tôi có nghĩa vụ chuẩn bị sẵn phương án thứ hai." Nhân viên duy nhất của Mị Môn, Tang Quỷ, không chút để tâm gặm một miếng táo vừa gọt xong, nhai nhóp nhép hai cái, lại chê táo không ngon, ném vào thùng rác rồi lấy quả khác bắt đầu gọt tiếp.

Quỷ Sinh mở to đôi mắt dài nhìn Tang Quỷ hỏi: "Tôi nghe nói cậu được Quỷ Mị nhặt về nuôi, sao cậu không lo lắng cho hắn?"

Tang Quỷ gọt táo một cách nghiêm túc, đáp lời: "Mỗi lần quỷ tách nhau ra đều là vĩnh biệt, khóc thì có được gì? Đây là câu đầu tiên lão đại nói với tôi." Hắn lại cắn một miếng táo đã gọt xong, lại một lần nữa ném táo vào thùng rác.

Quỷ Sinh lặng lẽ quan sát Tang Quỷ, từng cử chỉ của hắn đều sao chép y hệt Ngụy Khoảnh, nhưng cũng có chỗ khác với Ngụy Khoảnh.

Ánh mắt của Ngụy Khoảnh lúc nào cũng mang vẻ dò xét, như thể trên mặt nước trong suốt phủ một lớp sương đen dày, một khi bị hút vào, ngay lập tức sẽ cảm thấy ngạt thở.

Còn Tang Quỷ thì đơn thuần hơn, hắn không sợ sinh tử, không sợ tà ác. Như thể thế giới của hắn chỉ có hai mặt, mặt trước và mặt sau.

Đó là một con quỷ thuần ác được bảo vệ rất kỹ càng nhưng vẫn giữ được sức tấn công.

"Ngược lại, sao trông anh lo lắng thế này?" Tang Quỷ hỏi lại, hắn chỉ vào Quỷ Sinh đang bị trói chặt trên ghế sofa nói: "Chẳng lẽ có liên quan đến cái tạo hình dây thừng này?"

Quỷ Sinh cúi đầu, tóc mái che khuất đôi mắt, dây thừng cắm sâu vào da, rỉ ra máu đỏ tươi, trông giống như một con chó hoang bị bắt, hắn tự thuật: "Tôi muốn ngăn cản hắn, nhưng không thành công."

Tang Quỷ một lần nữa quan sát Quỷ Sinh từ trên xuống dưới, đánh giá: "Nhìn đống vết thương trên người anh, thay vì nói là ngăn cản Quỷ Tiêu, chi bằng nói là tranh giành ngôi vị."

"Đánh bại hắn và trở thành Quỷ Tiêu, tôi sẽ có thể thay hắn nhập môn." Quỷ Sinh cúi đầu nói.

Thật tiếc là Quỷ Hoàng cuối cùng vẫn là Quỷ Hoàng, hắn không đánh lại Huyền Lạc, cũng không nỡ ra tay chí mạng, trong khi Huyền Lạc thì chiêu nào cũng chí mạng, chỉ cần vài đường đã trói hắn lại rồi giao đến đây.

Bốp bốp bốp!

Tang Quỷ lập tức ném quả táo trong tay, giơ hai tay lên vỗ tay tán thưởng vì lòng trung thành của Quỷ Sinh, đồng thời khích lệ: "Quỷ Hoàng vô tình mới là vương đạo, đợi đến khi nào anh hoàn toàn vô nhân tính, biết đâu lại đánh bại được hắn đấy~ Đến lúc đó hoan nghênh anh hợp tác với tôi, vị Quỷ Hoàng tương lai mạnh nhất."

Khi con người rơi vào tuyệt vọng, họ bỗng nhiên nảy sinh mong muốn trò chuyện, muốn kéo ai đó nói một vài câu bất kỳ, Quỷ Sinh nhìn vào thùng rác đầy ắp rồi hỏi: "Quả táo này đắc tội gì với cậu à?"

Lúc này Tang Quỷ vừa cắn một miếng táo hài lòng, hắn lấy quả táo ra khỏi miệng, đặt nó vào đĩa, cung kính đặt lên bàn trà.

Dưới ánh mắt của Quỷ Sinh, hắn thắp ba nén hương, vừa nhìn khói trắng đang lơ lửng bay lên, vừa nói: "Lão đại, nếu thật sự đi rồi, nhớ đến đây ăn một miếng rồi đi nhé~"

Quỷ Sinh: "..." Hắn nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, lúc này mới chỉ cách thời điểm bảy người chơi bước vào cửa chưa đầy một tiếng.

Mà đã bắt đầu thắp hương cúng rồi!

Quả nhiên là quỷ do Quỷ Mị nuôi lớn, tư duy cũng có chút vấn đề.

Quỷ Sinh hỏi: "Tôi tưởng lão đại của cậu thích ăn thịt gà cơ mà."

Tang Quỷ chăm chú nhìn làn khói trắng, dường như đang kéo suy nghĩ của mình trở về một nơi rất xa xôi, hắn nói: "Quỷ càng mạnh, càng không cảm nhận được hương vị. Trước khi gặp chị Yên, lão đại chỉ cắn những thứ giòn thôi. Cắn để cảm nhận kết cấu của thức ăn."

Đôi khi là táo, đôi khi là lõi cải thảo, có lúc là hỏa hạch của những con quỷ khác...

Hiện tại, Tang Quỷ chuẩn bị mỗi ngày dâng lên một quả táo giòn nhất cho Ngụy Khoảnh.

Hắn tự hồi tưởng: "Tiếc là chị nói chị là hồ ly, hồ ly ăn gà, sau khi chị đến, mỗi ngày đều làm gà nướng, lão đại thấy tôi thích ăn nên không nói gì. Nhưng mà, tôi đâu phải thích ăn gà nướng, tôi chỉ là không muốn phải cắn lá cải thảo nữa."

Quỷ Sinh nhìn quả táo đã bị cắn một miếng trên bàn rồi nói: "Chẳng phải nói muốn trở thành Quỷ Hoàng vô tình nhất sao?"

Tang Quỷ: "..."

Chiếc đèn chùm lớn hơi lung lay, tạo cho sảnh lớn lạnh lẽo một lớp ánh sáng giả tạo.

"Bọn họ chắc vẫn chưa chết đâu." Quỷ Sinh lên tiếng: "Quỷ Hoàng là những kẻ tồn tại bí ẩn nhất, họ giỏi ngụy trang bản thân, tôi tin rằng trong cánh cửa phức tạp này, thời gian họ dùng để ẩn nấp sẽ kéo dài hơn."

Bên trong cửa.

"Đừng có khoe khoang nữa, cẩn thận ở đây có một đống FA đá bàn với các người đồng quy vu tận đấy!" Hồ Yên gào thét đầy đau khổ về phía một người một quỷ đang nắm tay nhau bên cạnh.

Mặc dù Ngụy Khoảnh đã vùi mặt vào đầu gối, nhưng khi ngón tay bị kéo đi, hai ngón tay thon dài của anh đã kẹp lấy ngón tay quấy rối sự yên tĩnh đó rồi kéo nó về.

"Chủ thần liên tục tiết lộ thông tin của chúng ta, chiêu đánh phủ đầu của em rất tốt." Ngụy Khoảnh phán đoán.

"Em chỉ đơn giản muốn hôn anh thôi." Đường Kha Tâm thả một cú đánh thẳng vào khiến Ngụy Khoảnh không kịp phòng bị.

Ngụy Khoảnh ngẩng đầu lên: "..."

"Hôn thêm một cái nữa nhé?" Đường Kha Tâm hỏi.

Ngụy Khoảnh: "Lý do em vào cửa, thật sự là vì điều đó sao?"

"Điều nào cơ?" Đường Kha Tâm cười gian xảo hỏi ngược lại, trước khi chọc tức Ngụy Khoảnh đến nổ tung, cậu xoa nhẹ mái tóc trước trán của anh, nhẹ giọng nói: "Em muốn vào đây là vì không muốn trở thành chướng ngại của anh. Chủ thần này chắc chắn có liên quan đến cuộc thí nghiệm mười năm trước, nếu anh vì em mà từ bỏ sự thật, cho dù có ở bên nhau em cũng không yên lòng."

Ngụy Khoảnh ngẩng đầu, thông qua cổ tay đang đặt trên trán mình, anh nhìn dọc theo cánh tay của Đường Kha Tâm, vẫn là đôi mắt rạng rỡ như lần đầu gặp, đang mỉm cười với anh.

Tim anh đập mạnh hơn cả chiếc đĩa xoay bên dưới, anh đặt tay lên tim mình, cảm thán: "Yêu đương thật sự rất ảnh hưởng đến lòng quyết tâm với sự nghiệp." Giờ thì đừng nói đến giải đố, anh thậm chí còn sắp không nhìn thấy môi trường xung quanh nữa rồi.

Lúc này, một giọng nữ vang lên bên tai: "Cậu ta đang toả sáng đúng không?"

Ngụy Khoảnh và Đường Kha Tâm cùng giật mình quay đầu lại, phát hiện Hồ Yên ở gần ngay trước mắt.

Thì ra chiếc đĩa xoay mất thăng bằng bắt đầu chuyển động, đĩa xoay của Hồ Yên lướt một nửa vòng về phía Huyền Lạc rồi lại quay trở lại hướng của họ.

Còn phía bên kia, Tần Thiên Hoa xoay về vị trí của Huyền Lạc, khi đó Huyền Lạc và Lâm Dã đang ở trên cùng một đĩa...

Đánh nhau không dứt?

Hồ Yên nhận ra ánh mắt nghi ngờ của Ngụy Khoảnh, liền giải thích: "Vừa nãy Lâm Dã nhận được phần thưởng, phần thưởng là con dao mà hắn định mang vào cửa. Đúng lúc Huyền Lạc nổi cơn thèm thực thi pháp luật, cảnh cáo Lâm Dã không được hành động tự ý nữa, hai người chỉ nói một câu là đánh nhau luôn."

Ngụy Khoảnh đã hiểu tại sao đĩa xoay dưới mông mình lại rung lắc mạnh như vậy.

Lâm Dã hỏi chủ thần, không chỉ nhận được câu trả lời xác định mà còn nhận được phần thưởng tài nguyên.

Điều này có nghĩa là Đường Kha Tâm có thể lấy lại khẩu súng bạc và chiếc vòng tay, còn Hồ Yên có thể lấy lại cây roi da của cô ấy.

Nhưng Đường Kha Tâm lại trở nên trầm ngâm: "Chủ thần đặt cơ chế thưởng phạt vào câu hỏi có hoặc không, nếu câu trả lời nhận được là phủ định, liệu có bị trừng phạt không?"

"Bên dưới có một cái lưới, trên lưới bò đầy kiến." Ngụy Khoảnh đơn giản kể lại cảnh tượng mình nhìn thấy cho hai người nghe, sau đó nói: "Ngoại trừ Tần Thiên Hoa, nếu chúng ta rơi xuống thì chưa chắc đã chết, nhưng có khả năng sẽ khiến cỗ máy mất cân bằng, từ đó làm sập cơ chế trả lời câu hỏi, không ai lấy được chìa khóa, và không ai ra ngoài được."

Mọi người nhìn về phía đài tròn trung tâm, Lạc Hạo đã hoàn thành lời tự thuật của mình trong lúc những người khác đang phân tâm và bắt đầu đặt câu hỏi.

"Lý do hắn vào cửa là gì?" Hồ Yên hỏi Ngụy Khoảnh. Khoảng cách xa thế này, chỉ có Ngụy Khoảnh mới có thể nghe được.

Ngụy Khoảnh lắc đầu, vừa nãy anh không để ý. Thêm vào đó, anh hoàn toàn không hứng thú với lý do của Lạc Hạo, thậm chí không thèm nghe.

Trong không trung bắt đầu hiện lên những chữ to:

【Câu đố có liên quan đến tầng thứ ba của nghiên cứu Quỷ Môn mười năm trước?】

Ngụy Khoảnh: "..." Nghe xong câu này thật sự chẳng được gì cả.

【Đúng.】

Câu hỏi của Lạc Hạo chẳng mang lại thông tin gì cho mọi người.

Đường Kha Tâm nhận định: "Hắn chỉ muốn lấy phần thưởng."

Lời vừa dứt, Lạc Hạo liền giơ tay lên không trung và bắt được một chiếc túi vải màu đen hình vuông.

Hồ Yên nhìn thấy cảnh này thì mỉa mai: "Sao Quỷ Lượng lại còn cầm túi trang điểm, định quyến rũ chúng ta hay gì?"

Trò chơi lại rơi vào trạng thái tạm dừng, Đường Kha Tâm nhìn về phía Hồ Yên, người phụ nữ này rõ ràng trước đó còn la hét muốn báo thù cho Lão Quỷ Mị, nhưng sau khi thất bại lại lập tức quay sang đứng về phía Ngụy Khoảnh.

Mặc dù Ngụy Khoảnh nói rằng Hồ Yên bị ép buộc, nhưng cậu có thể cảm nhận được rằng Hồ Yên đã hoàn toàn không còn địch ý với Ngụy Khoảnh, thậm chí còn rất bảo vệ anh.

Cậu không nhịn được mà mở miệng hỏi: "Lý do cô vào đây là gì?"

Hồ Yên hơi ngạc nhiên, chỉ vào mình và hỏi: "Cậu hỏi tôi sao?"

Ngụy Khoảnh không hề bất ngờ, ngược lại còn phối hợp bằng cách nhìn về phía Hồ Yên với ánh mắt tò mò. Đối mặt với hai cặp mắt trông chờ, Hồ Yên bất đắc dĩ nói: "Thật ra, Quỷ Môn trước đây không phải như vậy, chúng tôi có trật tự riêng của mình, chỉ đơn giản là hù dọa người ta, bình bình đạm đạm mà học tập sinh sống. Khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu năm trước, thời thế đã thay đổi, rồi đến mười năm trước khi thí nghiệm đó diễn ra, không ai biết đã sinh ra bao nhiêu quỷ anh."

Hồ Yên nhìn về phía Ngụy Khoảnh và nói tiếp: "Nhớ năm năm trước khi gặp cậu, một đứa trẻ chưa trưởng thành đã phải dắt theo một đứa trẻ khác, chân trần đạp trên biển máu. Mặc dù máu đó là của Lão Quỷ Mị của tôi, nhưng tôi vẫn muốn biết người đã hại các cậu thành như vậy trông ra sao."

Từ khi cô nhận được tin về tầng thứ tư của Quỷ Môn, cô đã biết cơ hội của mình đã đến.

Lời nói của Hồ Yên khiến Ngụy Khoảnh nhớ lại nhiều chuyện vụn vặt, chẳng hạn như việc Hồ Yên cố tình đăng ký tham gia vào vị trí Quỷ Tướng của Tân Quỷ Mị, và dùng một con gà để hối lộ Tang Quỷ.

Dù thế nào đi nữa, Hồ Yên thực sự đã đóng vai trò như một người chị trong năm năm qua, điều mà trong cuộc đời của Ngụy Khoảnh và Tang Quỷ chưa bao giờ dám mơ tưởng tới.

"Hai người còn nhìn nhau sâu đậm thế nữa tôi sẽ ghen đấy," Đường Kha Tâm nói, cậu không phải đơn thuần là ghen, mà muốn nhắc nhở Hồ Yên: "Ông Tần Thiên Hoa đối diện hình như muốn đi lên cầu, đừng vì ôn chuyện mà quên ôn mạng."

Hồ Yên ngước lên nhìn, chỉ thấy Tần Thiên Hoa đã thử bước một chân lên cây cầu độc mộc.

— Bên kia đánh nhau quá dữ dội, Tần Thiên Hoa sợ bị vạ lây, định chạy về phía trung tâm vòng tròn để trú ngụ.

Hồ Yên nhanh chóng bước theo nhịp, vừa đi vừa hét với Tần Thiên Hoa: " Chú ơi, chus có đi nổi không? Nếu không thì cứ nằm xuống, còn nếu nổi thì đi vài bước, đừng nhảy tango tại chỗ nữa!"

Tần Thiên Hoa đã tung hoành cả hai giới hắc bạch hàng chục năm, làm sao có thể chịu để một cô bé hét vào mặt mình như vậy, khí khái đàn ông trỗi dậy, ông bước thẳng một mạch về phía trung tâm.

Hồ Yên cũng phối hợp với nhịp đó mà bước theo. Khi rời khỏi vòng tròn, cô nghe thấy tiếng Đường Kha Tâm dặn dò phía sau: "Cẩn thận kẻ ly gián."

Không ngờ đứa trẻ mới vào cửa lại khá hiểu chuyện. Hồ Yên bất chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bước chân cũng trở nên thoải mái hơn.

Ngụy Khoảnh nhìn bóng lưng của Hồ Yên mà suy nghĩ, trực giác của anh nói rằng bầu không khí không ổn. Anh nắm chặt tay Đường Kha Tâm hơn, cẩn thận quan sát từng người trên vòng tròn trung tâm.

Đột nhiên, anh nhìn thấy Lạc Hạo mở chiếc túi vải đen ra.

Anh lập tức nhận ra có chuyện gì đó, liền đứng dậy và hét lớn về phía trung tâm: "Lạc Hạo!"

Nhưng lúc này đã quá muộn, Lạc Hạo cười hiểm ác với Ngụy Khoảnh, nhấc chân định đạp Hồ Yên vừa leo lên vòng tròn xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.