Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 1087: Sợ Chết Mà Thôi!



Nói đùa, bây giờ sinh mệnh của tất cả bọn họ đều trong một cái ý niệm của Diệp Tử Phàm. Như bọn chúng để p2e2u cho Diệp Tử Phàm biết bọn họ đang khinh thường y, còn dám biểu hiện ra không đúng thần sắc, như vậy hy vọng sinh tồn của bọn họ là không còn.

Có thể sống qua được kiếp này, cách tốt nhất vẫn là nịnh hót, tâng bốc Diệp Tử Phàm vị này Thánh Vương lên tận mây xanh. Như có thể may mắn qua đại kiếp nạn lần này, hồi lại gia tộc thỉnh các vị Lão Tổ Tông ra dọn dẹp họ Diệp này cũng là không có muộn.

Như hiểu được ý nghĩ trong lòng đám này Ngụy Thánh, Diệp Tử Phàm sẽ rất là khinh thường, hắn chỉ đang là Hóa Thần cảnh, cao hơn một chút chỉ là Bán Thánh Cường Giả mà thôi. Hắn không phải Thánh Vương, có ức hiếp Ngụy Thánh cũng không hề mất đi thân phận gì. Cái kia Ngụy Thánh cùng Bán Thánh cũng chỉ là tại hơn nhau có 'chút xíu ' mà thôi! Ân! Theo Diệp Tử Phàm nghĩ chính là như thế.

Hơn nữa Diệp Tử Phàm làm việc xưa nay chỉ quan tâm đến lợi ích của mình, đối với lại thân phận này nọ, hắn nào có quan tâm, chỉ cần lời ích đủ lớn, thân phận gì đó hắn chỉ xem như giấy vệ sinh mà thôi.

Còn nữa, đám người này trách hắn giả heo ăn hổ, cũng không có chịu soi lại chính mình, như bọn chúng không có tham lam cống hiến điểm trong tay của hắn, như thế nào có thể rơi xuống nước này đồng ruộng.

Lấy Ngụy Thánh hậu kỳ viên mãn tu vi, đi cướp sát một tên Hóa Thần tiểu bối, những tên Ngụy Thánh này cũng không phải hạng người tốt lành gì.

“Vút..Vút..!”.

“Một ngàn hai trăm tỷ cống hiến điểm, các ngươi đúng là không phải bình thường giàu có!”

Thần niệm tuôn ra, phá tan đi Cấm Chế bên trong Nhẫn Trữ Vật của chín tên Ngụy Thánh, đem thân phận Lệnh Bài của bọn chúng những cái kia cống hiến điểm chuyển qua bên mình, nhìn cái kia con số tăng lên, Diệp Tử Phàm ánh mắt không khỏi mị lên.

Chín tên này cống hiến điểm gấp bốn lần cống hiến điểm của hắn hiện tại, như quy đổi ra Thánh Tinh mảnh vỡ mà nói, đám người này liền có một ngàn hai trăm tỷ viên.

Một ngàn hai trăm tỷ viên Thánh Tinh mảnh vỡ, kia là gấp ba lần hắn đem cái Vạn Tinh Đại Lục Bí Cảnh kia khai thác hết.

Để có vài trăm tỷ cống hiến điểm, hắn phải bỏ ra thời gian suốt sáu tháng trời, huy động bao nhiêu nhân lực cùng trí tuệ, nhưng lại không bằng được một phần ba tài sản của đám người này, nghĩ lại cũng khá là bất công.

Thế cho nên hắn mới nói, đám này Ngụy Thánh không phải giàu, mà còn giàu đến chảy mỡ chính là như thế.

Diệp Tử Phàm hiện tại khá là khó hiểu, hắn chỉ mới hóa duyên vài tên Ngụy Thánh mà thôi, liền có được tài nguyên gấp mấy lần cái Vạn Tinh Bí Cảnh kia rồi. Nó Chứng minh một điều là Vạn Tinh Bí Cảnh tài nguyên đối với lại Triều Tịch Thánh Cung cũng như mấy cái Thánh Vương gia tộc chỉ là hạt cát giữa sa mạc mà thôi. Nhưng đến giờ Triều Tịch Thánh không có dẹp đi mấy cái vớ vẩn Bí Cảnh kia, cái này làm Diệp Tử Phàm khó hiểu nhất.

Ân! Là Thí Luyện! Diệp Tử Phàm lần này đã có phần hiểu, đám kia Triều Tịch Thánh Cung bắt đám Hóa Thần vào mấy cái Bí Cảnh kia lấy tài nguyên chỉ là giả, chân chính ý nghĩ là muốn rèn luyện đám Hóa Thần bên dưới lên đây.

“Ta có nên đổi sang nghề cướp cạn này hay không nhĩ?” Diệp Tử Phàm khẽ gãi đầu suy tư.

Thu nhập từ mấy tên Ngụy Thánh này quá phong phú, thế cho nên mới làm cho hắn có cái này ý tưởng. Người ta nói một đêm ăn cướp bằng ba năm làm, câu nói kia thật sự là không có sai, như hắn cứ gặp đám này Ngụy Thánh mãi, hay là đem Ngụy Thánh tài sản cướp hết, như thế lo gì không có tài nguyên tu luyện mà phát sầu.

Chuyện này hoàn toàn có thể được à nha, nên nhớ thực lực hiện tại của hắn hoàn toàn không cần đặc Bán Thánh Cường Giả trở xuống vào trong mắt, như đi theo con đường này, liền sẽ một đêm chợt giàu.

“Bỏ đi! Cái này sau này hẳn tính!” Diệp Tử Phàm khẽ lắc đầu, bỏ đi cái kia ý nghĩ mê hoặc vừa mới nghĩ ra.

Nơi đây là Thánh Vực, là nơi Thánh Vương Cường Giả đi đầy đất, như mà làm quá lên, những tên kia Thánh Vương sẽ không có chịu ngồi yên, chắc chắn sẽ ra tay đem hắn trấn áp, thực lực hiện tại của hắn còn chưa có khả năng trấn áp Thánh Vương, thế cho nên con đường cướp cạn kia tạm thời không cần nghĩ đến.

Hơn nữa hắn cũng biết, lần này thu nhập phong phú đến như vậy, đa phần là may mắn chiếm thành phần đa số, không phải tên nào Ngụy Thánh cũng có được nhiều tiền như đám người này, lần sau chỉ sợ là không được như vậy.

Cái kia Lại Tử Thâm mấy người chỉ có vài chục tỷ cống hiến điểm chính là minh chứng rõ ràng nhất.

“Các ngươi an tâm! Bây giờ ta sẽ không có sát các ngươi! “

Bỏ qua mấy cái ý nghĩ không mấy thực tế, Diệp Tử Phàm nhìn đám kia chín tên Ngụy Thánh Cường Giả đang sợ đến xanh mét gương mặt kia lên tiếng!

“Đa tạ Bệ Hạ khai ân!”

“Đa tạ Bệ Hạ khai ân! “


“ Bệ Hạ Thiên Phúc Vĩnh Hưởng! Thọ Cùng Thiên Tề!” Văn Học Hữu đám người nghe được Diệp Tử Phàm lên tiếng sẽ không sát bọn họ, cả đám vui mừng quá đỗi, liền là lên tiếp dập đầu tạ ân.

Còn câu thứ hai kia bây giờ tạm thời không có sát bọn họ, tất cả mọi người đều là người thông minh, đều là biết đến ý nghĩa bên trong câu nói kia là gì.

Bây giờ không sát, không có nghĩa tương lai không sát, nhưng không có ai lại đi quan tâm, chỉ cần bây giờ bọn họ không phải chết là được, chỉ cần còn sống, sau này liền có hy vọng chuyển cơ.

“Ầm ầm!!! Ầm ầm!!!! “

“Không! Bệ Hạ tha mạng!”

“Bệ Hạ tha mạng!”.

“Đúng vậy Bệ Hạ! Ngài đã từng nói là tạm thời sẽ không sát chúng tôi! Ngài không thể nuốt lời như thế được! “

Tiền Giang Bình đám người nhìn thấy Diệp Tử Phàm xuất thủ, một cái to lớn cự trảo, khí tức làm cho bọn họ hít thở không thông kéo đến, cả đám đều là hồn vía lên mây, tuyệt vọng rầm rú.

Như thế nào có thể, rõ ràng tên này vô sĩ Thánh Vương vừa rồi đã nói qua là không có sát bọn họ, vì cái gì lại đổi ý ra tay, thân là Thánh Vương, một lời nói nặng tựa thiên kim, vì cái gì cái này Thánh Vương lời nói lại không bằng một tờ giấy vệ sinh như thế?

“Ầm ầm!!! “

“Ta có nói là sẽ không có sát các ngươi, nhưng mà ta chưa hề nói sẽ thả cho các ngươi rời khỏi nơi này!” Một trảo đem chín tên Ngụy Thánh đưa vào bên trong Luyện Thần Đỉnh, Diệp Tử Phàm lành lạnh nói.

Dám đánh chủ ý lên đầu của Diệp Tử Phàm hắn, như là bình thường đã bị hắn đưa xuống Minh Giới từ lâu rồi, còn có thể sống sót đến bây giờ, kia bọn chúng nên cảm ơn Triều Tịch Thánh Cung cùng Thánh Vương phía sau mình.

Diệp Tử Phàm không đem những người này sát, kia chính là vì hậu trường của những người này có chút cứng rắn, một đám Thánh Vương Cường Giả, như tập trung truy sát hắn, dù hắn có bản lĩnh đến đâu, cũng khó mà chạy thoát được.

Một lúc chết mất chín tên Ngụy Thánh hậu kỳ viên mãn, thiết nghĩ cho dù là thế lực nào đi chăng nữa, cũng sẽ không có bỏ qua chuyện này, nên tạm thời để cho đám người kia sống thêm một chút thời gian.

“ Ta phát hiện ra mình càng ngày càng nhân từ rồi!” Diệp Tử Phàm nhìn lên trời, có chút thở dài nói.

Từ ngày lên Thánh Vực nơi đây, số người đắc tội vơi hắn ngày một nhiều, nhưng mà số người chết trong tay của hắn thì lại không có một ai, đây không phải là bản sắc làm việc trước nay của hắn.

‘Chủ Nhân! Ngài đây không phải là nhân từ! Mà là sợ chết a!’. Đại Hắc bên trong Luyện Thần Đỉnh, nghe đến Diệp Tử Phàm đang than ngắn thở dài kia, hết sức là khinh thường nghĩ.

Một tên Ma Vương giết người không ghê tay như Diệp Tử Phàm ngươi mà cũng tự nhận là nhân từ, thế gian này tuyệt đối sẽ không có người tự nhận là ác nhân.

Chẳng qua vì thực lực không đủ, hay nói đúng hơn là chưa có đột phá Thánh Vương Chi Cảnh, cho nên mới làm việc bó chân bó tay như thế mà thôi.

Như Diệp Tử Phàm tôn này Chủ Nhân bây giờ là Thánh Vương Cường Giả, hắn giám bảo đảm, những cái kia Ngư Tử Phong hay là Văn Học Hữu đám này người là không có cơ hội sinh tồn cho đến bây giờ.

“Mười ba ngày Ngộ Đạo Thất! Như thế kia không biết có đủ cho ta lĩnh ngộ Pháp Tắc đến sơ kỳ đại thành cảnh giới hay không? “ Không có để ý đến đám người Ngụy Thánh của Cửu Đại Thánh Vương gia tộc kia nữa, Diệp Tử Phàm nhìn lại Lệnh Bài của mình, có chút chờ mong lên tiếng.

Hiện tại tổng hợp hết tất cả cống hiến điểm cướp đoạt được, Diệp Tử Phàm là có hơn một ngàn năm trăm tỷ cống hiến điểm, kia quy đổi ra Thánh Tinh mảnh vỡ thì cũng sẽ tương đương con số đó. Nhiêu đó Thánh Tinh mảnh vỡ, nghe thì có vẻ nhiều thật, nhưng nếu để Diệp Tử Phàm hắn tiêu xài, thì lại không có đáng bao nhiêu.

Cái kia Ngộ Đạo Thất chính là một cái uống máu quỷ, lần trước hắn bỏ ra hơn ba trăm sáu mươi tỷ Thánh Tinh mảnh vỡ, cũng chỉ vào trong đó tính ra tổng cộng chỉ được ba ngày thời gian, cũng may hắn đã nhân cơ hội kia hoàn thành hai bộ công pháp cho đôi nữ nhi của mình tu luyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.