Với cái tình cảnh này, cho 9t1Wm nên hắn mới nói, dù Diệp Tử Phàm có không ra tay, hắn đây cũng không có khả năng thoát chết.
“Ngươi họ Nhân Uyên! Cùng Nhân Uyên Linh có cái gì quan hệ?” Diệp Tử Phàm nhàn nhạt liếc nhìn Nhân Uyên Thanh một cái, bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
“Diệp Thánh Hoàng? Ngài là như thế nào biết tiện danh của khuyển tử?” Đang nhắm mắt chờ Diệp Tử Phàm bồi thêm cho một chưởng để có thể nhanh giải thoát, Nhân Uyên Thanh nghe Diệp Tử Phàm lên tiếng hỏi như thế, liền là hai mắt mở ra thật lớn, kinh dị lên tiếng hỏi lại.
Nhân Uyên Linh, cái tên này sao hắn có thể không nhớ cho được, đây là đứa con thứ sáu của hắn, cũng là đứa con út của Nhân Uyên Thanh hắn đây.
Năm xưa là vì tính tình ngoan cố bất kham, vì muốn phá đi thiết luật vẫn luôn luôn tồn tại từ trước đến nay của Tu Luyện Giới là Ngụy Thánh không thể nào đột phá Thánh Vương, nên Nhân Uyên Linh đã đem một đầu Pháp Tắc Thánh Liên luyện hóa, trở thành một tên Ngụy Thánh.
Theo sau cũng như bao nhiêu người khác luyện hóa Pháp Tắc Thánh Liên, Nhân Uyên Linh mãi mãi không thể nhập Thánh Vương Chi Cảnh được.
Điều đáng nói là Nhân Uyên Linh là đứa con có thiên phú tốt nhất trong số những đứa con của hắn, hắn là kỳ vọng rất là lớn vào Nhân Uyên Linh, đổi lại, Nhân Uyên Linh chỉ mang đến cho hắn vô tận thất vọng.
Năm xưa khi Nhân Uyên Linh luyện hóa Pháp Tắc Thánh Liên nhập Ngụy Thánh, cũng đúng là lúc mà Nhân Uyên Thanh hắn có nhiệm vụ phải rời khỏi Huyết Cực Thánh Cung một thời gian, khi hắn trở lại thì mọi chuyện đã rồi, hắn không còn có cách xoay chuyển được trời đất nữa.
Vì cái chuyện này, hắn là đã âm thầm tự trách mình một thời gian, như không phải hắn rời đi Thánh Cung trong khoảng thời gian kia, hắn liền đã có thể ngăn cản Nhân Uyên Linh làm chuyện ngu ngốc đến như thế này.
Nhưng sự hối hận của hắn chỉ là mới bắt đầu, hắn là lại phạm tiếp thêm một cái sai lầm nữa, kia là đã để cho Nhân Uyên Linh đi vào Ám Huyết Thánh Cung điều tra Thánh Thể Giả của Ám Huyết Thánh Cung một chuyện.
Ngay sau chuyến đi đến Cổ Ma Đại Lục lấy Thánh Thai Quả Thụ, con của hắn là biến mất ngay lúc đó, sống không thấy người, chết không thấy xác, dù hắn có cho người đi điều tra thế nào, đến giờ vẫn là không thể nào biết được con của hắn đang ở đâu.
Vì cái này một chuyện, hắn lại đau lòng thêm một khoảng thời gian nữa đâu.
Tại kiếp sống tu hành của hắn, có rất là nhiều chuyện không được ưng ý, nhưng đều hắn không có ưng ý nhất, cũng là hối hận nhất chính là về Nhân Uyên Linh này một chuyện.
Từ khi Nhân Uyên Linh mất tích biệt tăm tại Cổ Ma Đại Lục, hắn dường như đã đem Nhân Uyên Linh tên này chôn sâu trong ký ức của mình, như Diệp Tử Phàm không nói, hắn đây cũng là không có muốn nhớ đến.
“Quả nhiên!” Diệp Tử Phàm hơi có chút gật đầu nói.
Lần đầu tiên khi gặp cái này Nhân Uyên Thanh, Diệp Tử Phàm đã thấy tên này có chút quen thuộc, Phạm Thừa Ân nói tên này họ Nhân Uyên, hắn liền có nghi ngờ thật lớn, cũng có suy đoán là Nhân Uyên Linh tên kia chính là con của cái này Nhân Uyên Thanh, giờ đây tên này tự mình xác nhận, hắn mới càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng của mình.
“Nhân Uyên Thanh! Xem tại mặt con của ngươi, lần này ta sẽ không tự tay giết ngươi, có thể sống sót hay không, phải xem vào bản lĩnh của ngươi!” Diệp Tử Phàm nhìn Nhân Uyên Thanh này một cái, tay phải đưa lên muốn kết liễu y luôn cũng là thu lại, quay bước rời đi khỏi nơi này, trước khi rời đi, Diệp Tử Phàm để lại cho Nhân Uyên Thanh một câu.
Nhân Uyên Linh tên này, chỉ là một tên Ngụy Thánh Cường Giả, với cái tu vi này của Nhân Uyên Linh, mấy năm về trước đã bị Diệp Tử Phàm hắn đào thải từ lâu, hiện tại đang ở trong Luyện Thần Đỉnh an hưởng bình an tháng ngày.
Với Diệp Tử Phàm hắn hiện tại, người mà có thể lọt vào pháp nhãn của hắn cũng phải là Thánh Hoàng Cường Giả trở lên, Nhân Uyên Linh đám người Ngụy Thánh đương nhiên là không có hợp cách, không có khả năng đi theo bên cạnh hắn nữa.
Nhưng là Diệp Tử Phàm hắn cũng rất là nhớ tình củ, Nhân Uyên Linh này dù thực lực có thế nào thì cũng là thuộc hạ của hắn, trong người tên kia còn có Nô Ấn.
Không những vậy, Nhân Uyên Linh năm xưa tại Hạ Giới Tinh Vực còn đi theo bảo hộ hai con nha đầu nhà hắn, giúp hai con nha đầu nhà hắn không ít vội, y không có công lao thì cũng có khổ lao.
Nghĩ đến những việc mà Nhân Uyên Linh đã làm cho gia đình hắn, nên Diệp Tử Phàm mới không có ra tay đem Nhân Uyên Thanh này cấp diệt, chỉ để y tự sinh tự diệt.
Còn cái kia Hủy Diệt Chi Lực bên trong thân thể của Nhân Uyên Thanh, hắn chỉ lấy đi nửa phần, còn lại xem như là trừng phạt tên này đã có cái ý định muốn lấy truyền thừa trên người Diệp Tử Phàm hắn đây.
Với Hủy Diệt Chi Lực tồn động bên trong cơ thể của Nhân Uyên Thanh, tên này cao lắm cũng chỉ có thể giữ lại được cái mạng, tu vi từ nay chắc chắn sẽ giảm đi một đại cái cảnh giới, tại Thánh Vương một cảnh vui đùa.
Đây là trừng phạt nhẹ cho Nhân Uyên Thanh mà thôi, đắc tội chết với lại Diệp Tử Phàm hắn, từ xưa đến nay ít có người nào có thể sống sót, Nhân Uyên Thanh nên là may mắn vì mình có đứa con như Nhân Uyên Linh tên kia, mới có thể giữ được một cái mạng.
Qua chuyện này như Nhân Uyên Thanh không có nghĩ thông suốt, một hai muốn tìm hắn trả thù như Sở Thiên Vũ tên kia, như thế thì cũng chỉ nên trách tự bản thân mình, Diệp Tử Phàm hắn chưa bao giờ cho ai cơ hội lần thứ hai cả.
“Hắc... Hắc... Linh nhi! Không nghĩ đến, có ngày nhờ có ngươi ta mới có thể giữ lại được một cái mạng!” Diệp Tử Phàm rời đi khá lâu, Nhân Uyên Thanh nằm lại nơi này, nhắm nuốt từng câu từng chữ của Diệp Tử Phàm trước khi rời đi, hắn không khỏi cười khổ một cái.
Nhân Uyên Linh, đứa con mà hắn đã từ bỏ từ rất lâu rồi, tự trong thâm tâm hắn rất là không muốn nhắc đến cái tên vô dụng này, vừa rồi cùng với lại Diệp Tử Phàm một loạt kích động tình cảm mọi thứ, chẳng qua cũng chỉ là đóng kịch cho Diệp Tử Phàm xem mà thôi.
Nhân Uyên Thanh hắn đã nhìn ra, Diệp Tử Phàm tên này cùng con hắn Nhân Uyên Linh có quan hệ, còn là quan hệ không cạn, theo chiều hướng tốt chứ không phải là quan hệ hận thù loại kia, thế cho nên Nhân Uyên Thanh hắn bằng mọi giá phải là bắt được cái cọng rơm cứu mạng này, cuối cùng hắn cũng đã thành công, Diệp Tử Phàm là không có ra tay sát hại hắn thật.
Có lẽ từ khi triệt để từ bỏ Nhân Uyên Linh tên tiểu tử này, Nhân Uyên Thanh hắn sẽ không bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ phải nhờ đến Nhân Uyên Linh tên tuổi đến cứu mạng.
Trong suy nghĩ của hắn, sau này có cứu hắn cũng là Nhân Uyên Minh, Nhân Uyên Hùng, mấy đứa con đã đột phá Thánh Vương Chi Cảnh kia kìa, mà không phải là một tên phế vẩn Nhân Uyên Linh, đây chỉ có thể nói là thế sự khó liệu mà thôi.
“Diệp Thánh Hoàng! Ngài đã quá lo xa rồi, ta với cái bộ dáng này, làm sao có ý định tìm ngài trả thù nữa kia chứ! “ Nhìn cái bộ dáng này của mình, Nhân Uyên Thanh không khỏi tự giễu cợt bản thân nói.
Trước khi Diệp Tử Phàm rời đi, dù không có nói thẳng ra, nhưng ánh mắt nhìn hắn khá là ẩn ý kia, kinh nghiệm giang hồ lâu năm như hắn là hiểu Diệp Tử Phàm tên này đang muốn nhắn nhủ gì với hắn.
Kia là sau này như Nhân Uyên Thanh hắn có thực lực, tùy thời có thể đến tìm Diệp Tử Phàm y để mà báo hôm nay chi thù.
Nhưng mà Nhân Uyên Thanh chỉ có thể nói là Diệp Tử Phàm đã quá mức tính xa, với cái thân tàng ma dại như hắn hiện tại, có thể chạy ra được Không Gian Tinh Không nơi đây để mà hồi lại Thánh Ma Giới hay không, cũng là một vấn đề vô cùng lớn, đừng nói đến chuyện sau này.
Dù sau này hắn có cơ duyên khôi phục lại Thánh Hoàng Chi Cảnh như trước đây, Nhân Uyên Thanh hắn cũng là không có cái ý định tìm Diệp Tử Phàm báo thù.
Không nói hai người bọn họ là Quang Minh chính đại bác đấu, hắn là thất bại do thực lực thấp kém. Chỉ nói đến cái kinh thế thực lực của Diệp Tử Phàm hiện tại, Nhân Uyên Thanh hắn đầu có bị kẹp cửa, mới đi tìm Diệp Tử Phàm tính sổ.
Như hắn là Thánh Đế Cường Giả, như vậy thì may ra.
“Ầm ầm...! “
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.