Trước đây nàng cũng có oán trách Diệp Tử Phàm không đến tìm nàng, xem ra bây giờ không phải là như vậy, nàng có chút trách oan cho hắn.
...
Lâm Phủ ---Chính Minh Điện.
"Các vị xin cứ tự nhiên, ta có một chút chuyện riêng xử lý! "Đang cùng Bát Đại Gia Tộc Lão Tổ vui vẻ nâng ly, Lâm Đồng Y hai hàng lông mày nhíu chặc lại, lòng âm thầm nói không tốt, sau đó hắn khách khí nói với tám tên Lão Tổ kia một tiếng, cũng không chờ bọn họ đáp lại đã biến mất tại Chính Minh Điện, để lại bọn người kia ngơ ngác nhìn nhau.
"Rắc!!! Ầm."
"Mã Vân? An Nam đang ở đâu? "Không gian tại bên ngoài căn phòng của Lâm An Nam khẽ chấn động, Lâm Đồng Y vừa xuất hiện đã ra tay phá đi kết giới mà Mã Vân đã lập ra, nhìn bên trong khuê phòng không còn bóng dáng của Lâm An Nam đâu, chỉ có duy nhất mỗi Mã Vân còn đang đứng đấy, hắn ánh mắt chứa đầy lửa giận nhìn về Mã Vân hỏi.
Lâm An Nam trên người cấm chế là do hắn hạ, vừa rồi hắn cảm ứng được cấm chế bị người ta phá, sau khi dùng thần thức quét qua Lâm An Nam khuê phòng, hắn mới kinh ngạc phát hiện nó đã bị người khác dùng kết giới cho phong cấm, biết là có chuyện không hay xảy ra, hắn liền nhanh chân lại đây, nhưng mà vẫn chậm mất một bước.
"Lâm huynh, như người thấy, An Nam đã rời đi nơi này rồi! "Mã Vân nhìn gương mặt hầm hầm lửa giận của Lâm Đồng Y như không thấy, rất nhẹ nhàng trả lời, dường như việc Lâm An Nam rời đi là không liên quan gì đến hắn giống như.
Trong lòng hắn lúc này lại âm thầm thở dài nhẹ nhõm, cũng may hắn bảo Lâm An Nam rời đi nhanh, nếu như mà chậm một nhịp liền đã bị Lâm Đồng Y này cho bắt được.
"Ầm ầm!!! "
"Mã Vân, hôm nay nếu như ngươi không cho ta một câu trả lời hợp lý, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc rời đi Lâm Phủ! "Lâm Đồng Y trên thân sát khí vờn quanh, tay phải không biết từ lúc nào đã xuất hiện một kiện Hắc Kiếm, hàn Khí bức nhân, làm cho người ta trong lòng không nhịn được rét lạnh.
Trung Phẩm Đạo Khí Cao Cấp Hắc Sát Kiếm, bảo vật trấn tộc của Lâm Gia, là một kiện duy nhất Trung Phẩm Đạo Khí mà Lâm Đồng Y hiện tại có được, nó chính là năm xưa Hồ Kinh Bệ Hạ ban tặng, dựa vào nó hắn đã ngồi ổn Thần Viện Trưởng Lão Hội thành viên suốt ba mươi vạn năm mà không ai dám khiêu khích.
"Lâm huynh, An Nam cũng là cháu ruột của ngươi, ngươi lại muốn đưa nàng vào chỗ chết, lương tâm của ngươi có phải bị chó nhai rồi hay không?"Mã Vân nhìn Lâm Đồng Y khí thế hung hăng, cũng là không chịu yếu thế mở miệng mắng.
Trung Phẩm Đạo Khí có thể hù dọa được người khác, nhưng mà đưa thứ này ra với hắn chỉ là vô dụng, hắn không tin Lâm Đồng Y thật sự dám ra tay với hắn, không có nể hai người giao tình mấy chục vạn năm, chỉ là sau lưng hắn đứng là Thần Chủ Bệ Hạ cũng đủ khiến cho Lâm Đồng Y kiêng kỵ, người khác có lẽ là không biết quan hệ của hắn cùng Thần Chủ Bệ Hạ, nhưng mà hắn tin Lâm Đồng Y nhất định có thể biết một ít bí mật trong đó.
"Mã huynh, người khác không biết tại sao ta lại làm như vậy, không lẽ ngay cả ngươi cũng không hiểu? "Lâm Đồng Y bị Mã Vân mắng cho mặt mo đỏ bừng, khí thế cũng thu lại không ít, ngay cả lời nói cũng khách khí hơn một chút.
Chỉ là trong lòng của hắn vẫn còn đang tràn đầy lửa giận, người khác có thể không hiểu hắn tại sao lại ép buộc Lâm An Nam làm chuyện mà nàng không thích, nhưng mà cái tên Mã Vân này rõ ràng là biết nguyên nhân bên trong.
Sở gia Sở Thiên Vân một tháng trước đã đột phá Thông Thần cảnh hậu kỳ viên mãn, hắn là ca ca của Sở Thiên Vũ cũng chính là Sở gia một vị duy nhất Thần Viện Hạch Tâm Đệ Tử.
Chưa đến ba ngàn tuổi đã đột phá Thông Thần hậu kỳ viên mãn cảnh giới, nếu như không có bất ngờ nào xảy ra, hắn là rất có khả năng đột phá Hóa Thần cảnh cường giả.
Hiện tại đã được Thần Chủ Bệ Hạ thu nhận làm Chân Truyền Đệ Tử, còn tại nơi Linh Khí nồng đậm nhất Thần Lục là Thần Điện tu luyện, có thể nói chỉ cần Sở Thiên Vân có thể đột phá Hóa Thần, Thần Chủ Bệ Hạ nhất định sẽ nhường lại vị trí Thần Lục Chí Tôn cho hắn, Sở gia ra một nhân vật Thiên Kiêu như vậy, Lâm gia của hắn làm sao có thể chống lại.
Lâm An Nam là cháu gái của hắn, hắn cũng là thương yêu nàng nhất trong số những đứa con cháu, nay phải đưa nàng vào chỗ chết, hắn trong lòng đau như đao cắt, ai có thể hiểu được.
Nhưng mà hắn còn có thể làm thế nào, nếu như không đưa Lâm An Nam đi, Lâm Phủ của hắn sau này sẽ đối diện với nguy cơ diệt tộc, đối đầu với một vị Thần Chủ tương lai, Lâm gia của hắn không hề có một hi vọng có thể chiến thắng, diệt tộc đã là điều chắc chắn.
Hi sinh một mình Lâm An Nam, có thể bảo tồn cho mấy trăm vạn Lâm gia gia chúng, còn mấy trăm ức gia tộc thế lực phụ thuộc vào Lâm gia bọn họ, đánh đổi cái giá như vậy, bên nào nặng bên nào nhẹ hắn có thể cân nhắc ra đến.
Hắn hiện tại đã qua ba mươi vạn năm tuổi thọ, đối với Thông Thần cảnh hậu kỳ mà nói đã là đi đến phần cuối, có thể sống được như bây giờ cũng là nhờ vào một ít Duyên Thọ Đan cùng với một ít Thiên Tài Địa Bảo, nhưng mà cùng lắm cũng chỉ có thể sống thêm được một ngàn năm nữa mà thôi, một ngàn năm đối với bình thường gia đình có thể nói là qua đi mấy chục đời, nhưng mà như những tu luyện giả như hắn cũng chỉ là chớp mắt có thể qua đi, một khi hắn rời đi, Lâm gia không còn có Thông Thần hậu kỳ viên mãn cảnh giới như hắn trấn thủ, những Ngũ Tinh Thế lực kia sẽ như đàn cá mập ngửi thấy được mùi máu tươi lao đến, đem Lâm gia của hắn xé xác cho không còn.
Tu luyện giả thế giới như thế nào vô tình, hắn sống mấy chục vạn năm đã là cảm nhận thấu triệt, trong tay của hắn tuy là có Trung Phẩm Đạo Khí Cao Cấp, thế nhưng trong tộc không có Thông Thần hậu kỳ viên mãn cảnh giới, theo như điều lệ Thần Viện ghi lại khi hắn vừa chết thanh này Đạo Khí phải giao đi lên trên, từ khắp nơi trên Thần Lục Đại Lục tuyển chọn ra một vị Thần Viện Trưởng Lão Hội thành viên mới, khi đó Lâm gia bọn hắn vẫn sẽ lâm vào nguy cơ, không còn Thần Viện Trưởng Lão Hội thành viên bảo hộ, trước đây Lâm gia đắc tội thế lực cùng với tài nguyên chiếm giữ trong tay sẽ là cái đích cho mọi người chỉ trích, hắn là có thể nhìn đến tương lai u ám của Lâm gia về sau.
Để đối phó với tương lai xấu nhất có thể xảy ra với Lâm gia bọn họ, hắn là đã hai tay chuẩn bị, một bên là cố gắng không phải đắc tội với Mặt Trời ban trưa Sở gia, một bên khác là dốc hết toàn lực bồi dưỡng ra được một vị Thông Thần cảnh hậu kỳ viên mãn, để sau khi hắn chết Lâm gia có thể kế thừa Thần Viện Trưởng Lão Hội thành viên, chỉ khi Lâm gia có người cầm trong tay Trung Phẩm Đạo Khí Cao Cấp Lâm gia bọn hắn mới được xem như an toàn.
Chỉ tiếc Lâm gia gần hai trăm vị Thông Thần cảnh cường giả, nhưng mà Thông Thần hậu kỳ chỉ có ba vị, hơn nữa chỉ là Thông Thần hậu kỳ tiểu thành cảnh giới, chờ hắn chết đi cũng không biết có thể đột phá đến Thông Thần hậu kỳ viên mãn cảnh giới hay không.
Trước mắt con đường Thông Thần hậu kỳ viên mãn là rất khó khăn, hắn cũng chỉ biết lấy lui làm tiến đi lấy lòng Sở gia, hôn ước giữa Sở Thiên Vũ cùng Lâm An Nam chính là như vậy mà dựng lên, hắn vốn nhìn người rất chuẩn, từ khi Sở Thiên Vân hai ngàn năm đã đột phá Thông Thần hậu kỳ tiểu thành, hắn đã có lòng muốn kết giao với Sở gia, với mục đích là hắn có chết đây nữa cũng nương theo Sở gia thế, Lâm gia bọn họ cũng có thể tồn tại.
Hiện tại theo Lâm An Nam rời đi, kế hoạch của hắn cũng là ngâm nước nóng, không chừng còn có thể đắc tội với Sở gia, hắn tâm muốn diệt đi cái tên Mã Vân này còn có.
"Lâm huynh, một đại gia tộc nếu như phải nhờ đến một tiểu cô nương để có thể sinh tồn, ta nghĩ gia tộc đó không có đáng giá tồn tại tất yếu! "Mã Vân lạnh nhạt trả lời.
Lâm gia tình cảnh hắn cũng là biết đến, chỉ là Lâm Đồng Y vì muốn cho Lâm gia tồn tại lại đi hi sinh một cô gái đáng yêu như Lâm An Nam, hắn là mang trong lòng khinh thường.
Một đại gia tộc có đến gần ngàn vạn người, lại chỉ biết lo đi hưởng thụ, không biết cố gắng tu luyện, khi tai họa đến lại đưa một người con gái ra bảo vệ, cái gia tộc này theo hắn thật sự là nên đi diệt vong được rồi.
Sở gia Sở Thiên Vân đột phá Thông Thần hậu kỳ viên mãn cảnh giới, vì Thần Chủ Bệ Hạ muốn bảo hộ cho hắn nên cái tin tức này chỉ lưu truyền trong một số ít người biết, hắn là Thông Thần hậu kỳ viên mãn cảnh giới đương nhiên cũng là nằm trong số đó.
Lâm Đồng Y vì nịnh bợ Sở gia mà quăng đi tình cốt nhục, hắn cũng đem Lâm Đồng Y nhập vào trong số đám vô dụng kia, với lại Lâm Đồng Y có phần quá mức nóng vội một chút.