Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 255: Rút Đao Tương Trợ



Rất nhanh, hắn lập tức hóa thành một tia quang ảnh đi đến địa phương kia bay đi, tốc độ của hắn cực nhanh, so với phá vỡ hư không cũng không hề khác biệt, chỉ trong nháy mắt đã đi đến gần bên cạnh đám người kia.

Lúc này không dùng thần thức quan sát hắn cũng có thể nhìn thấy được bên dưới có tất cả mười người, trừ hai người trung niên có tu vi Pháp Thần cảnh ra, còn lại tám người hoàn toàn là Chân Huyền cảnh tu vi, tám người này còn rất trẻ tuổi trông cũng chỉ tầm mười tám hai mươi mà thôi, so với Kim Tử Hy cũng không hề khác mấy, thế nhưng tu vi của bọn họ đều đạt đến Chân Huyền cảnh, điều này đủ thấy được thiên phú cùng xuất thân của bọn họ bất phàm.

Đối với đầu Phàm Thể Yêu Hoàng Hắc Hùng kia, tất cả đám người tuy là chật vật bại lui, thế nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ sợ hãi, từng người trong tay xuất hiện binh khí pháp bảo đánh về phía Đại Hắc Hùng, nhìn kỹ lại tất cả đều là Thượng Phẩm Linh Khí cấp bậc pháp bảo, cá biệt hai trung niên dẫn đầu cầm trên tay càng là Hạ Phẩm Đạo Khí Cao Cấp, cộng thêm bọn họ hiện ra gần bốn trăm mét Pháp Thể của mình, nhìn vào như một người khổng lồ cầm trong tay thần binh, uy phong lẫm lẫm, mỗi một kích bọn họ đánh ra có thể đạt đến bốn mươi ức long lực lượng, không ngừng hướng về Phàm Thể Yêu Hoàng cảnh Hắc Hùng trãm phá mà đi.

Chỉ là hắn nhìn đám người này là không có hi vọng gì có thể thắng cảm giác, đầu này Hắc Hùng tuy chỉ là mới vào Yêu Hoàng cảnh, nhưng mà cũng đã hấp thụ Yêu Hoàng Linh Vân, là hàng thật giá thật Yêu Hoàng sơ kỳ tiểu thành cảnh giới, mỗi một quyền nó đánh ra cũng có một trăm mười ức long lực lượng, hai bên chênh lệch là khá lớn, cộng thêm lực phòng ngự thân thể kiên cố, muốn diệt đám người này chỉ là trong vòng sớm muộn thời gian mà thôi.

Suy nghĩ một chút, hắn liền lao nhanh xuống bên dưới.

Hai tên Pháp Thần kia tuy có thể dựa vào Hạ Phẩm Đạo Khí cầm cự được một đoạn thời gian, nhưng mà cũng sẽ đến lúc trong cơ thể Nguyên Lực hao hết một lúc, khi đó đám người kia cũng chỉ là dê béo chờ để làm thịt mà thôi.

Hắn muốn xuống dưới cứu đám người kia cũng không phải là muốn làm người tốt gì, chẳng qua là hắn muốn hỏi rõ đường đi đến Bát Hoang Thành mà thôi, cũng phải tìm một ít người hỏi thăm tin tức cần thiết, chứ như mấy ngày nay như người mù xem voi, hắn cũng đã chán rồi.

...

"Oanh!!!"

"Phùng Thanh, ta trong cơ thể Nguyên Lực chỉ còn sử dụng được ba lần công kích, gia tộc Trưởng Lão như thế nào còn chưa đến? "Dùng hết toàn bộ lực lượng đánh lui Yêu Hoàng Hắc Hùng trong dây lát, Phùng Hưng hơi thở trở nên bất ổn, quay sang bên cạnh hắn Phùng Thanh hỏi.

"Đúng vậy a Thanh Thúc, ngài không phải dùng truyền âm Ngọc Phù liên hệ với trong tộc Trưởng Lão hay sao, sao bây giờ còn không có ai đến tiếp ứng? "Trong số tám tên thanh niên nam nữ này, có đến bốn tên là người của Phùng gia, lên tiếng chính là Phùng Thiệu Trung, Chân Huyền hậu kỳ cảnh giới, hắn là Phùng gia gia chủ con trai, cũng là Ngũ Tinh Thế lực Phùng gia Thiếu Chủ.

"Thiếu Chủ, các vị thiếu gia tiểu thư, truyền âm Ngọc Phù từ nữa tháng trước ta đã phát đi rồi, nhưng mà từ nơi này cách Bát Hoang Thành vài trăm ức dặm xa, gia tộc Trưởng Lão muốn đến đây nhanh nhất, theo ta đoán cũng phải mất một canh giờ nữa mới được! "Phùng Thanh trán cũng nhăn lại một đoàn, bất đắc dĩ trả lời.

Câu hỏi như vậy suốt gần nửa tháng qua bọn họ đã hỏi bao nhiêu lần, chỉ là tại đây cách Bát Hoang Thành quá xa, hắn cũng là không có cách.

"Cái gì? Còn phải chờ thêm một canh giờ? "Nghe được Phùng Thanh đáp, không chỉ bốn tên Phùng gia đệ tử, mà còn lại hai gia tộc đệ tử khác là Hồng gia cùng Trạch gia cũng là tuyệt vọng kêu rên.

Bọn họ cũng không phải là người kém kiến thức, chỉ nhìn tình hình chiến đấu, hai vị Pháp Thần đã là đèn cạn dầu, tối đa bên mình hai vị Pháp Thần cảnh cường giả cũng chỉ chống lại một khắc thời gian, chờ đến một canh giờ tro cốt đều đã nguội lạnh từ lâu.

"Phùng Thanh Thúc, hay là ngài dẫn Thiệu Trung đi trước! "Xinh đẹp thiếu nữ Phùng Ngọc Kỳ lên tiếng.

Tại đây còn lại mấy người đều là trầm mặc, dĩ nhiên không ai hi vọng hai vị có chiến lực mạnh nhất Pháp Thần cảnh cường giả rời đi nơi này, chỉ cần bọn họ rời đi, đám người của mình sẽ nắm chắc cái chết trong tầm tay, vì đối phó với đầu Yêu Hoàng này bọn họ trên thân thể bảo mệnh thủ đoạn đều đã sử dụng ra hết, bây giờ thật không có cách gì có thể bảo mệnh.

Trong lòng bọn họ suy nghĩ chỉ cần chống đỡ đến lúc nào hay lúc ấy, nói không chừng vận may đến đúng lúc, gia tộc cường giả sẽ đột nhiên xuất hiện cứu bọn họ cũng nên, tất cả đều ôm hi vọng như vậy.

Phùng Hưng cũng là nhanh nhìn lại Phùng Thanh, ánh mắt mang theo dò hỏi chi ý, hai người bọn họ cũng đã là nõ mạnh hết đà, không chống đỡ được bao lâu thời gian, lời của Phùng Ngọc Kỳ cũng là một biện pháp tốt.

Trong số những thiếu niên nam nữ này, Phùng Thiệu Trung là quan trọng hơn cả, tuy tất cả đều là Ngũ Tinh thế lực con em, nhưng mà Phùng Thiệu Trung lại là Phùng gia gia chủ chi tử, hắn là không thể nào chết được, những người khác tuy là gia tộc dòng chính đệ tử, tuy nhiên là không quan trọng bằng Phùng Thiệu Trung.

Phùng Thanh trong ánh mắt cũng là giãy giụa một chút, hắn không phải không hiểu ý của Phùng Hưng, hắn đưa Phùng Thiệu Trung đi đồng nghĩa với việc Phùng Hưng phải tự bạo Pháp Thể lẫn Đạo Khí để ngăn cản Yêu Hoàng Hắc Hùng, hai người bọn họ là sinh tử chi giao, nếu như để Phùng Hưng đi tìm chết, hắn thật không muốn nhìn thấy.

"Chờ thêm một khắc nữa, nếu như không được ta sẽ đưa Thiếu Chủ đi trước! "Phùng Thanh truyền âm nói.

Bên trong đám người này trừ đi Phùng gia dòng chính đám người, còn có Hồng, Trạch hai nhà dòng chính đệ tử, nếu như không kiên trì đến một bước cuối cùng, khi trở về Bát Hoang Thành hắn cũng khó lòng bàn giao với hai gia tộc.

Hồng, Trạch nhị gia tuy là có kém Phùng gia một chút, nhưng mà trong tộc mỗi gia cũng có gần mười vị Thông Thần cảnh, hai nhà liên hợp lại có thể ổn ép Phùng gia bọn họ một đầu, nếu như không phải bất đắc dĩ, Phùng gia là không muốn kết oán với hai nhà cùng lúc.

"Mọi người nhìn kìa!"Đang lúc không khí tại nơi này tràn ngập những áp lực, thì thiếu nữ tên Phùng Ngọc Kỳ bỗng nhiên đưa tay chỉ lên bầu trời.

Mọi người cùng ngẩng đầu lên trời nhìn, chỉ thấy trên không trung gần mười dặm xa có một vệt quang ảnh đang hướng bọn họ đi đến, tốc độ kia cực kỳ nhanh chóng, nơi đạo quang ảnh đi qua không gian nổ rền vang, như là đang run rẩy một dạng, khi còn cách bọn họ một dặm chi địa chợt hiện ra một bóng người, hình dáng của một vị thanh niên khoảng hai mươi tuổi mặt hắc y, chỉ thấy hắn vừa nhất tay.

Nguyên Khí Thiên Địa từ trong lúc hắn nhất tay lên bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, không gian xung quanh như rạn nứt từng cơn, chỉ trong dây lát hư không liền xuất hiện một đại Hắc Động khổng lồ cao đến hàng chục dặm, đem hơn một ngàn mét so được với Thông Thần cảnh sơ kỳ Yêu Hoàng Hắc Hùng cuốn vào bên trong.

"A!!!Không!!! Đại Nhân tha mạng!!! "

Đáng thương cho Đại Hắc Hùng, vừa rồi còn uy phong vô hạn chỉ trong nháy mắt đã bị Thôn Phệ Hắc Động cắn nuốt cho đến tra cũng không còn, trước khi chết hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng.

Thực ra trước khi tên nhân loại này đến nó đã cảm giác được có phần không ổn, chỉ là khi hắn muốn chạy trốn lại cảm thấy không gian xung quanh như bị giam cầm, hắn chỉ có thể cay đắng nhìn đạo kia Hắc Động đưa hắn cắn nuốt.

Hắn Hắc Hùng chỉ mới đột phá Yêu Hoàng không bao lâu mà thôi, đang muốn cùng đám Nhân Tộc này chơi trò mèo vờn chuột một thời gian để cảm nhận một chút uy phong, nếu như hắn thật sự ra tay, đám kia chỉ có Pháp Thần cảnh kia đã chết từ nửa tháng trước rồi, làm sao có thể sống được đến bây giờ, chỉ là đây cũng là lần cuối cùng hắn đùa nghịch uy phong, biết như vậy cũng chả làm, giờ hối hận cũng đã muộn.

"Thông Thần Thiên Quân hậu kỳ cường giả!!! "

Mọi người ánh mắt co rút lại, đưa tay nhất chân có thể diệt đi một vị so với Thông Thần sơ kỳ tiểu thành cảnh giới cường giả Yêu Hoàng, cũng chỉ có Thông Thần cảnh hậu kỳ cường giả, không những vậy ít nhất cũng là Thông Thần hậu kỳ đại thành cảnh giới mới có thể nhẹ nhàng như vậy, cho dù là Thông Thần hậu kỳ tiểu thành cũng không có cái uy năng kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.