Bạch Hỏa Thánh Vương trước khi chết để lại truyền thừa của mình tại Cổ Ma Đại Lục, còn về phần Hắc Trảo Thánh Vương, hắn là chưa nghe nói đến, không lẽ nơi đây chính là nơi mà Hắc Trảo Thánh Vương tọa hóa, cái này cũng quá trùng hợp một chút đi à nha.
"Nói Hắc Trảo Thánh Vương là Hắc Long Thánh Vương cũng không có sai, vì bản thể của ngài ấy vốn là một đầu Hắc Long tu luyện thành Thánh, chỉ là vì ngài ấy thành danh với môn Hắc Long Thiên Trảo Thần Thông, cho nên sau khi thành Thánh, ngài ấy là lấy Hắc Trảo làm ngoại hiệu, chuyện này tại Thánh Vực rất nhiều người đều biết được, không lẽ ngài không có biết hay sao ?" Thư Nhã Nguyệt Vân nhìn Diệp Tử Phàm một hồi lâu, rất là kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Như bình thường Thánh Vương có chết thì cũng không có sao, nhưng mà Bạch Hỏa Thánh Vương cùng với lại Hắc Trảo Thánh Vương đây là hai trăm ức năm trước đây đều là danh nhân, bọn họ hai người đều được xếp vào hàng Thánh Vương Bảng cường giả, hơn nữa thứ tự lại còn rất là cao, tên Ma Tộc thanh niên này là Ngụy Thánh cường giả, như thế nào lại không biết đến chuyện này.
Không lẽ tên này là tại dưới Hạ Giới Tinh Vực này cơ duyên tìm được một cái Pháp Tắc Thánh Liên sau đó nhập Ngụy Thánh, ân chính là như vậy, không phải Linh Ma Đại Lục này cũng thường tự mình sinh ra Pháp Tắc Thánh Liên hay sao! Hơn nữa cái tin tức Hắc Trảo Thánh Vương chết tại nơi đây, nàng cũng khó khăn lắm mới biết được tin tức, tên này không am hiểu tin tức cũng là có thể hiểu được! Thư Nhã Nguyệt Vân thầm nghĩ trong lòng.
"Cám ơn ngươi đã nói nhiều chuyện đến như vậy, chỉ có điều cái Thánh Vương Động Phủ này ta đã chấm trúng, những thứ bên trong ta không muốn chia sẽ cho bất kỳ ai, ngươi hãy đi về đi!" Diệp Tử Phàm gật đầu đối với Thư Nhã Nguyệt Vân nói một tiếng cám ơn, sau đó vẫn là vô tình đuổi nàng ta rời khỏi nơi này.
"Vị Thánh Nhân này! Như ta cứ muốn đi vào cái Thánh Vương Động Phủ này thì như thế nào, ngươi có thể sát ta được hay là sao, ngươi cũng đừng quên ta là Thánh Vương chi nữ a!" Thư Nhã Nguyệt Vân thật sự là động chân khí, nàng là nói nhiều đến như vậy nhưng mà cái tên đáng ghét này vẫn một mực không muốn cho nàng vào bên trong, bộ hắn xem nàng là cục bùn muốn nặn sao thì nặn hay sao?
Hay hắn nghĩ mình có một chút cơ duyên trở thành Ngụy Thánh liền là nghĩ mình thiên hạ vô địch, như chọc giận nàng, nàng sẽ cho hắn chết không có chỗ chôn.
"Thư Nhã Nguyệt Vân! Nếu như ngươi không có sợ mà nói, có thể vào bên trong, nhưng mà ta nói cho ngươi biết, như để ta gặp lại ngươi bên trong cái Động Phủ này, ta sẽ ra tay trấn áp ngươi lại, đến lúc đó, ngươi cũng đừng trách ta không có cảnh cáo trước! " Diệp Tử Phàm liếc nhìn Thư Nhã Nguyệt Vân một cái, để lại một câu, sau đó là không quan tâm đến nàng ta nữa mà đi vào bên trong cái Thánh Vương Động Phủ này.
Những món đồ vật bên trong Động Phủ này hắn đã mặc định là của hắn rồi, như thế nào có thể để cho người khác nhúng tay vào được.
Thư Nhã Nguyệt Vân vừa rồi là có nói một câu rất đúng, hắn là không thể ra tay sát hại nàng ta được, vì trong tay của nàng ta chắc chắn có rất nhiều Thánh Vương cường giả để lại thủ đoạn bảo hộ an toàn, nhưng mà không giết nàng ta không có nghĩa là hắn không có biện pháp khác, chỉ cần không thương tổn đến tính mạng mà nghĩ cách giam cầm nàng ta lại, nàng ta có bản lĩnh thông thiên cũng không có làm gì được.
Như hắn đoán không sai mà nói, Thư Nhã Nguyệt Vân này cũng chỉ cùng loại như là Sư Thiên Tề trước đây mà thôi, cha của hắn tuy có để lại thủ đoạn phòng thân cho hắn, nhưng mà chỉ khi tên này lâm vào tình cảnh sinh tử vị phụ thân kia của hắn mới hiện thân, lúc trước hắn mà không tàn nhẫn một hai phải diệt sát Sư Thiên Tề, chiếm lấy ba viên Lục Giai Yêu Đan trên người của y, có lẽ hắn sẽ không phải qua cái tràng tai kiếp kia.
"Phải làm như thế nào đây? Ta có nên vào bên trong hay không? "Đứng tại bên ngoài Thánh Vương Động Phủ, Thư Nhã Nguyệt Vân rất là rối rắm nghĩ.
Cái tên Ngụy Thánh đáng ghét kia là nói không có sai, phụ thân nàng thật sự là có để lại thủ đoạn cho nàng phòng thân, chỉ là khi nàng lâm vào tình cảnh sinh tử tồn vong thủ đoạn kia mới có thể phát huy tác dụng, theo phụ thân nàng giải thích mà nói nếu như lúc nào nàng gặp một chút khó khăn liền cần đến sự giúp đỡ của hắn, như vậy thì ra ngoài rèn luyện còn có cái ý nghĩa gì nữa, thà rằng tại bên trong Thư Nhã gia tộc còn hơn.
Cái tên Ma Tộc Ngụy Thánh kia không như không có ý định đem nàng diệt sát, mà dùng cách phong cấm nàng lại đây một thời gian, nàng cũng không thể làm gì được cả, nàng là biết cái tên kia nói ra được chắc chắn sẽ làm được, cái ánh mắt kia không giống như là người nói dối cho lắm.
"Ầm ầm!!! "
"Lần này xem như ngươi thắng, chỉ là chuyện này vẫn chưa có xong đâu!" Thư Nhã Nguyệt Vân sau một hồi suy nghĩ, liền là đánh ra một chưởng vào Thánh Vương Động Phủ đại môn, sau đó liền hận hận rời đi nơi này.
Nàng là đã chịu thua, nếu như không muốn bị phong cấm thời gian ngàn năm vạn năm mà nói, cũng chỉ còn có nước thối lui ra ngoài mà thôi. Nhưng mà chuyện này còn chưa xong đâu, nàng là muốn quay lại Vô Tích Địa Vực mời Nhân Uyên Linh giúp nàng một tay, trừng trị cái tên đáng ghét Ngụy Thánh kia, còn phải đem tất cả những gì liên quan đến tên kia cho hủy diệt, như vậy nàng mới có thể hết cái căm tức trong lòng mình.
"Rời đi rồi hay sao? Xem như ngươi thông minh! " Diệp Tử Phàm vẫn luôn dùng thần thức quan sát nhất cử nhất động của Thư Nhã Nguyệt Vân, thấy nàng ta đã chịu rời đi, không khỏi thầm khen cô gái này nâng lên được thì thả xuống được.
Nếu như cô ta thật sự vào đây, hắn là thật sự sẽ đưa nàng ta trấn áp, như sau này tôn Thánh Vương kia biết chuyện tìm hắn tính sổ mà nói, đây cũng là chuyện vài trăm năm sau, khi đó có lẽ hắn đã chứng đạo Thành Thánh, tên kia tìm đến, còn có thể toàn mạng trở về hay không còn là không thể nào biết được đâu.
"Tuyết Mạn Lâm! Hắc Trảo Thánh Vương kia truyền thừa là chuyện như thế nào!" Diệp Tử Phàm lên tiếng hỏi.
Hắn nhớ cái cô gái Thư Nhã Nguyệt Vân này nói là đến đây để mà tìm công pháp Luyện Thể mà cái vị Hắc Trảo Thánh Vương kia để lại, Tuyết Mạn Lâm cùng Tuyết Mạn Sát hai người là vào được cái Động Phủ này sớm nhất, cũng là thu hoạch phong phú nhất, có thể tên này là biết cái bộ công pháp Luyện Thể kia là cái gì.
"Hồi chủ nhân! Truyền thừa công pháp mà cái vị Hắc Trảo Thánh Vương kia để lại nó có thể nằm trong chiếc nhẫn trữ vật mà ngài ấy nắm trong tay, ta cùng Tuyết Mạn Sát có ý muốn lấy nó đi, chỉ đáng tiếc chúng tôi lại không có cách nào phá tan được bàn tay của ngài ấy để mà lấy nó ra!" Tuyết Mạn Lâm là đang suy tư đến thần thái của Thư Nhã Nguyệt Vân khi giận lúc nãy, chỉ là hắn cũng rút kinh nghiệm từ lần trước, cũng là không quá mức sa đà vào, cho nên khi Diệp Tử Phàm lên tiếng hỏi, hắn liền có thể trả lời ngay được.
Nhắc đến cái chuyện này, hắn có chút xấu hổ, hai người bọn họ sau khi phát hiện được chiếc nhẫn trữ vật trong lòng bàn tay của Hắc Trảo Thánh Vương kia, liền là tìm mọi cách lấy nó ra, thế nhưng mà cho dù bọn họ có dùng cách nào đi chăng nữa, cũng không thể nào cạy động ra được bàn tay của Hắc Trảo Thánh Vương kia để mà lấy chiếc nhẫn trữ vật, cho dù bọn họ ra sức công kích suốt một năm trời cũng không có làm nên nghề nghiệp gì, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể từ bỏ mà thôi.
"Thánh Vương phòng ngự, những tên Ma Tôn như các ngươi có thể lấy đi được mới là quái sự!" Diệp Tử Phàm lắc đầu một cái nói.
Hai người Tuyết Mạn Lâm này, cao lắm cũng chỉ phát huy được hơn một trăm triệu ức long lực lượng, trong khi Thánh Vương cường giả mặc dù đã chết nhưng mà lực lượng phòng ngự kia không kém hơn một kiện Cấm Khí, nếu như đó là Cấm Khí Cấp Thấp thì cũng thôi, như là Cấm Khí Cao Cấp, hắn Diệp Tử Phàm đây tạm thời cũng là bó tay không có biện pháp.
Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.
Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...
Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: