Nhìn qua là hắn có thể biết, hai người kia đã rơi vào Lĩnh Vực, còn là Thông Thần Lĩnh Vực, thời khắc này ngoài người của Sở gia ra, còn ai lại đi ra tay với đám người bọn họ nữa kia chứ! Chính là biết như thế, cho nên hắn cùng Hàn Thuyên hai người cũng là cùng chung tâm trạng, người Sở gia sau khi diệt đi hai cô bé kia, làm sao có thể tha cho hắn một mạng được. ‘Ân! Không đúng, người của Sở gia không thể đến nơi này sớm như vậy được!’ Bành Húc Văn trong lòng âm thầm nghĩ. Trận chiến tại Thành Hải Thành kia, sau khi Nhân Tộc được vị Lâm An Nam ra tay cứu giúp đã chạy tứ tán, tin tức này đã truyền khắp Thành Hải Vực. Theo như thông tin đáng tin cậy mà hắn biết được, Truyền Tống Trận của Thành Hải Thành đi thông với lại Thần Lục bên kia đã bị người khác hủy mất, người từ bên kia Thần Lục muốn đến được đây chỉ có thông qua hai con đường đó là dùng Phi Chu hoặc là tự thân phi hành đi đến. Nhưng mà cho dù là Đạo Khí Phi Chu đi chăng nữa, muốn đến được đây nhanh nhất cũng là mất một hai tháng, không thể sớm hơn được. Như vậy nói người vừa ra tay đem hai người kia giam cầm lại không thể là người của Sở gia được, hắn có thể chắc chắn như thế. Không phải là Sở gia người, vậy người kia là ai? Hay chỉ là một vị Thông Thần tán tu đi ngang qua đây giở trò đùa dai với bọn họ. Cái này thật sự là không thể nào hiểu nổi a. ..... Cách Diệp Phủ Đại Sảnh của Diệp Vũ Đồng cùng Diệp Vũ Phi đang ở một trăm trượng! Một bóng người đã xuất hiện tại đó không biết từ bao giờ, hắn đứng tại kia, chỉ là thân thể mờ ảo, như là tách lập tại không gian xung quanh, không có ai nhìn thấy hắn, cũng như là không ai cảm nhận được hắn tồn tại. Mặc dù bên trong Đại Sảnh kia, có ba tôn Pháp Thần cảnh cường giả. Pháp Thần cảnh cường giả, thần thức có thấp nhất cũng có thể bao trùm một trăm km phạm vi, hơn nữa vào thời kì đặc biệt này ba người Bành Húc Văn chưa bao giờ thôi dùng thần thức thăm dò cẩn thận xung quanh. Nhưng mà tôn này thân ảnh chỉ đứng cách đám người không đến ba trăm mét, lại không ai có thể phát hiện ra, đây cũng là một điều hết sức kỳ lạ.
"Bất kỳ một ai dám ra tay với con gái của ta, đều là không có được! " Tôn này nhân ảnh nhìn vào bên trong kia Diệp Phủ đại sảnh, lẩm bẩm nói nhỏ.
Không sai, hắn chính là Diệp Tử Phàm, ba ngày trước đây hắn đã dùng Không Gian Chi Môn, trải qua trăm cay ngàn đắng mới có thể đi đến nơi này Thần Lục Đại Lục, Thành Hải Vực, Diệu Quang Thành, Diệp Phủ nơi đây. Cũng chứng kiến tận mắt đôi nữ nhi bảo bối của mình, nhìn thấy tòa này Diệp Phủ được Bành Húc Văn cho người dựng lại, chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày qua. Chỉ là vì một lý do đặc biệt nào đó, hắn là không có hiện thân nhận lại con gái của mình mà thôi. Với cái tu vi hiện nay của Diệp Tử Phàm, như muốn không cho người khác phát hiện, trừ những tôn kia Thánh Vương cường giả trở lên, là không ai có thể nhận ra sự hiện diện của hắn. Diệp Tử Phàm đứng như vậy đã là ba ngày rồi, sau khi âm thầm ra tay đem thương thế trong người của Dương Trung cùng Hàn Thuyên hai người chữa khỏi sau, hắn vẫn là đứng như vậy, ánh mắt ba ngày qua là không hề chớp lấy một cái, vẫn là chăm chú nhìn Diệp Vũ Phi cùng Diệp Vũ Đồng hai người. Người vừa rồi ra tay đem hai tên Dương Trung cùng Hàn Thuyên khóa lại, cũng là do hắn làm, như hắn đã nói, không để cho một người nào ra tay với lại con gái của mình cả, cho dù người đó có ý tốt đi chăng nữa. Thật sự ra mà nói, nếu như không phải hai tên Dương Trung cùng Hàn Thuyên kia không có ý gì xấu với lại hai cô bé nhà hắn, chỉ là bọn họ muốn đánh ngất hai nàng rồi đưa đi mà thôi, hắn là đã ra tay đem hai người đó diệt sát từ lâu rồi, chứ không phải là định trụ bọn họ lại như thế. "Haiz.. Người không vì mình, thiên tru địa diệt, hai con nha đầu này như thế nào lại không hiểu kia chứ!” Diệp Tử Phàm thở dài một tiếng, khá là bất đắc dĩ nói. Mẫu đối thoại vừa rồi của con cô bé nhà hắn cùng Hoa Bà kia hắn là đã nghe thấy rõ, hai con nha đầu này không chịu rời đi, là lo lắng cho những cái phàm nhân không liên quan đến mình kia.
Diệp Tử Phàm thấy là có chút nhảm nhí, đám người kia chỉ là hạ nhân mà thôi, thân là chủ tử, trong thời điểm nguy hiểm, đó là phải đặt an nguy của mình lên hàng đầu, hạ nhân có chết hết thì đã có sao, đây là bổn phận của bọn họ.
Đằng này a, hai con nha đầu kia của mình, biết mình sẽ chết khả năng, thế nhưng vẫn là không bỏ rơi mấy tên hạ nhân, chẳng qua vì bọn họ đã từng chiếu cố mình một thời gian, thật sự là hết nói nổi.
Hai con nha đầu này, cái tính kia có tình có nghĩa là học của ai thế không biết? Chắc chắn là không phải của Diệp kG0fp Tử Phàm hắn rồi.
Ba ngày qua hắn đã đem thần thức bao trùm cả cái Diệu Quang Thành này, đối với những gì có liên quan đến hai cô gái nhà hắn tin tức không phải là hắn không còn biết gì cả. Nghe đến đám người kia vừa sợ vừa giận đối với lại những gì mà nữ nhi của hắn làm mấy năm qua, hắn rất là tự hào, đây mới là nữ nhi của Diệp Tử Phàm hắn chứ. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, sự thật không phải như vậy, hai đứa bé này vẫn là không thể làm được tuyệt tình cho lắm, xem ra con đường dạy dỗ bọn nó sau này khá là gian nan đây. "Chủ nhân! Ngài là nên dùng Hồi Không Đan để khôi phục lại Hư Giới của mình rồi!" Đối với Diệp Tử Phàm trong lòng rối rắm, Đại Hắc hắn là không có quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến, là Hư Giới của Diệp Tử Phàm sắp sửa sụp đổ tại biên giới. Không Gian Chi Môn kia tuy không thể làm cho Diệp Tử Phàm Hư Giới sụp đổ, nhưng mà khoảng cách sụp đổ cũng là không có xa đâu, đáng quan ngại là suốt ba ngày ba vị này chủ nhân vẫn cứ chăm chú nhìn nữ nhi của hắn, mà không chịu lo khôi phục thương thế, như vậy hết sức là không có ổn a. "Đại Hắc! Ngươi nói xem, như bây giờ ta xuất hiện, hai đứa bé kia có nhận người Phụ Thân này không!” Không quan tâm đến lời khuyên của Đại Hắc tên này, Diệp Tử Phàm liền lên tiếng hỏi vấn đề khác. Cái vấn đề này làm Diệp Tử Phàm sầu não suốt ba ngày nay, vừa đến đây, lý trí của hắn rất là muốn đến trước mặt hai cô bé kia, nói mình là phụ thân của bọn nó, thế nhưng mà đôi chân lại không có nghe theo hắn sai sử.
Là hắn không dám đi lên, hay nói đúng hơn là hắn không dám đối mặt với lại con gái của mình, hắn là sợ đến, một khi hai con nha đầu kia không nhận người Phụ Thân này như hắn, còn ghét bỏ hắn, hắn phải làm như thế nào bây giờ?
Cái ý nghĩ kia cứ lởn vởn trong đầu, làm cho Diệp Tử Phàm là không thể nào hạ quyết tâm. Hắn bây giờ rất là mệt mỏi, như để cho hắn cùng một tôn Thánh Vương cảnh giới cường giả động thủ, cũng không có là cho hắn mệt mỏi cùng không có cách nào như bây giờ. "Chủ nhân! Ngài là nghe lời của ta, nhanh chóng vào gặp hai vị Tiểu Chủ Nhân, sau đó nhận lại họ, ta có thể dùng cái mạng của mình cam đoan, hai vị Tiểu Chủ Nhân tuyệt đối là không có ghét bỏ ngài đâu!" Đại Hắc rất là không nói gì, vấn đề này Diệp Tử Phàm là đã hỏi hắn không dưới mười lần trong ba ngày qua, hắn trả lời xong lại trù trừ một chút rồi lại không có đi vào. Vị này chủ nhân bây giờ đang làm cái gì thế không biết, do dự không quyết đoán, nào có giống như tay chỉ thiên hạ trước kia, quan sát chúng sinh như trước đây.
Ba ngày trước tại Ma Tộc Lãnh Địa thì một hai muốn hồi lại Thần Lục nhận thân, nhưng mà bây giờ lại đến nơi rồi, lại không dám đi vào, hắn hoài nghi đây có phải là vị chủ nhân trước đây mà hắn từng quen biết hay là không nữa?
"Ngươi không có con cái, ngươi không hiểu được nỗi lòng làm cha mẹ như ta!" Diệp Tử Phàm vẫn là như những lần trước vậy.
Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.