"Không cần đâu! Các ngươi vẫn là nên ở lại đây hầu hạ hai vị Tiểu Chủ Nhân kia cho tốt là được rồi! ". Hổ Huyền Phương ánh mắt rất là quái dị nhìn ba tên này.
Một tên vì muốn lấy lại mặt mũi cho gia tộc mình liền là muốn đến Diệp Phủ này sát vị Chủ Mẫu kia, hai tên còn lại nhân lúc ngài ấy Độ Thông Thần cảnh Lôi Kiếp liền muốn nhân lúc người khác lâm nguy hôi của. Cả ba tên này đều là cực phẩm trong cực phẩm, vị kia Chủ Mẫu không có ra tay đem ba người này sát, còn để lại đến bây giờ, hắn xem như cũng là một chuyện lạ. Còn nữa a, ba tên này chẳng những nhân phẩm không tốt, ánh mắt của bọn họ cũng là có vấn đề, mấy tên này không có nhận ra đến, mình là có một kho tài nguyên hết sức là vô tận, đó là thân thuộc với lại hai vị Tiểu Chủ Nhân kia. Hổ Huyền Phương hắn liếc qua cũng là thấy được, vị chủ nhân kia đối xử với hai vị Tiểu Chủ Nhân có thể nói là hết sức yêu thương. Tình cảm kia so với lại Diệp Tiểu Nha tiểu thư cũng chỉ là có hơn chứ không có kém, như có thể làm cho hai vị Tiểu Chủ Nhân vui vẻ, như thế sau này con đường tu luyện cần gì phải sầu, cần gì phải đi theo một đám thuộc hạ như bọn họ chịu khổ. Đám người này đây đúng là đang ở trong phúc mà còn không biết hưởng, hắn cũng là hết nói nổi đối với sự tối dạ của mấy tên này. Hổ Huyền Phương nói xong, cũng liền không quan tâm đến ba người này nữa, dẫn Cáp Duy cùng Cáp Tích Ly rời đi. Hắn hiện tại vì được Diệp Tử Phàm ban ân, thông qua Thối Nhân Trì cùng Thối Ma Trì tẩy luyện, đã là một tôn Đạo Thể Yêu Tôn Cường Giả, vì báo đáp lại cái này ân nghĩa của Diệp Tử Phàm, hắn càng là phải cố gắng chăm chỉ làm việc nhiều hơn. "Đa tạ Phương đại nhân chỉ điểm!” Bành Húc Văn ba người nhìn theo phương hướng mà Hổ Huyền Phương rời đi, ôm quyền đa tạ một tiếng nói.
Vừa rồi ánh mắt của Hổ Huyền Phương nhìn vào bên trong Đại Sảnh kia, như là muốn nhắc nhở cho bọn họ cái gì, sau khi suy nghĩ một chút, bọn họ liền là ngộ ra đến. Thì ra là ba người bọn họ đang là bỏ gần tìm xa, có một tôn đại cường giả bên trong kia, bọn họ còn là cần gì phải nhờ đến những người khác. Nên biết rằng, những tôn cường giả như Hổ Huyền Phương mà bọn bọ muốn nịnh bợ này, tất cả đều là hạ nhân của vị kia Diệp Tử Phàm a, hạ nhân đã có thực lực khủng bố như thế, chủ tử còn phải cường đến cái mức độ nào, chỉ cần là làm cho vị kia Diệp Tử Phàm vui vẻ, như thế tu luyện con đường sau này còn cần sầu lo hay là sao. Cái đạo lý đơn giản như thế, bọn họ cũng không có nghĩ ra được, bọn họ là thầm mắng mình ngốc. ... Sáng sớm hôm sau! Diệp Phủ! Lâm An Nam gian phòng! "Hô! Muốn đem Hư Giới Không Gian khôi phục lại, không có năm ngày mười ngày là không thể!” Diệp Tử Phàm ngồi xếp bằng trên giường, khẽ thở ra một hơi, có chút lắc đầu nói.
Ngày hôm qua sau khi là dùng trí tuệ của hắn biên ra những sự tích anh hùng của mình cho hai nha đầu hắn nghe đến tận khuya sau, cảm thấy thời gian là không còn sớm, liền là để hai cô bé kia hồi lại phòng của mình nghĩ ngơi, còn hắn là đến nơi này trị thương thế trong người, quan trọng là khôi phục lại Hư Giới Không Gian bên trong cơ thể của mình. Chỉ là có chút đáng tiếc, hắn đã sử dụng cả ngàn viên Lục Giai Hồi Không Đan, nhưng mà chỉ làm cho Hư Giới của hắn khôi phục lại được đôi chút, muốn khỏi hẳn, như vậy không có năm ngày trở lên là không có được. "Chủ nhân! Đây là do ngài không có ngay lập tức trị thương, cho nên mới phải tốn thời gian lâu như vậy! "Đại Hắc bên trong Luyện Thần Đỉnh có chút trách cứ nói.
Như vị này chủ nhân sau khi đến Thần Lục nơi này, liền ngay lập tức dùng Hồi Không Đan Dược trị thương, không đến một khắc sau liền có thể khôi phục lại như cũ, chỉ là vì y cứ nhìn hai đứa con bé bỏng kia của mình, không chịu trị thương, cho nên mới biến nặng ra như vậy. "Không có sao! Năm ngày thôi mà, thời gian này ta là bỏ ra được!”. Diệp Tử Phàm mỉm cười, có chút không quan tâm nói.
Được nhận lại hài tử của mình, cùng ôm bọn nó vào trong lòng, đây là niềm hạnh phúc lớn lao của hắn, đừng nói chỉ bỏ ra năm ngày, cho dù là bỏ ra năm mươi ngày, năm trăm ngày hắn cũng không có tiếc. Nhất là nhớ lại đến nụ cười vui vẻ của hai con nha đầu kia đêm qua ngủ, hắn cảm giác mình bỏ ra tất cả đều là đáng giá cả. "Cốc! Cốc! Cốc!” "Phụ thân đại nhân, ngài đã dậy chưa?" “ Ân! Vũ Đồng! Sáng sớm nó không ngủ, đến nơi đây làm gì?” Đang cùng Đại Hắc giao lưu, tiếng gõ cửa phòng làm cho Diệp Tử Phàm quay đầu nhìn lại, có chút ngạc nhiên bên ngoài kia là nha đầu Diệp Vũ Đồng, không biết sáng sớm thế này tìm hắn là có chuyện gì. "Vũ Đồng a! Vào đi!" Dù là hơi có chút nghi hoặc, thế nhưng mà Diệp Tử Phàm rất nhanh mở cửa để cho Diệp Vũ Đồng đi vào, hắn cũng là rất muốn thân cận với lại con của mình nhiều thêm một chút. 'Hây....Hoa Bà là không ybhYy có gạt ta!' Nhìn Diệp Tử Phàm bên trong giường kia, Vũ Đồng trong lòng không khỏi thở phào một tia nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm nay thức dậy, nàng là nhìn quanh không thấy Diệp Tử Phàm đâu, còn nghĩ ngày hôm qua tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ đâu, nàng là khóc rất là thảm thiết. Cũng may, Hoa Bà đúng lúc đi qua, nói cho nàng biết, chuyện hôm qua hoàn toàn là thật, không phải là mơ, còn nói phụ thân nàng đang tại nơi này. Chính là vì vậy, cho nên nàng mới xuất hiện tại nơi đây. "Vũ Đồng nha! Đây là cái gì?" Diệp Tử Phàm nhìn chậu nước ấm mà con nha đầu này cầm trên tay cùng với lại một chiếc khăn, có chút không hiểu hỏi. "Phụ thân! Ngài buổi sáng tốt lành, nữ nhi là đem nước ấm đến cho ngài rửa mặt đây!" Diệp Vũ Đồng là mỉm cười thật tươi nói, sau cũng không để cho Diệp Tử Phàm phản ứng lại, liền là vắt khăn lau mặt cho hắn, nhìn vào là rất giống một hiếu nữ, chỉ có điều động tác có chút cẩu thả, nhìn qua cũng biết được đây là lần đầu tiên con nha đầu này làm việc này. "Vũ Đồng nha! Con thật sự là rất ngoan!" Diệp Tử Phàm là hết sức cảm động. Xong hắn là bế Diệp Vũ Đồng lên ôm vào trong lòng, hôn lên trán nàng, rất là tình cảm nói. Đây mới là nữ nhi của hắn, thật sự là rất hiếu thuận, An Nam a, nàng dạy dỗ bọn nó thật tốt! Diệp Tử Phàm trong lòng âm thầm nghĩ. "Phụ thân? Ngài nói Đồng nhi có tốt hay không?” Vũ Đồng cười rất tươi, rất là hưởng thụ loại này cảm giác, sau đó, tròng mắt của nàng đảo liên tục, liền ngọt ngào nhìn Diệp Tử Phàm lên tiếng hỏi. "Tốt! Vũ Đồng của ta đương nhiên là tốt nhất, ai dám nói Đồng nhi không tốt, ta lập tức liền đem tên đó diệt!” Diệp Tử Phàm gật đầu lia lịa nói.
Nói đùa, những đứa bé khác bằng tuổi nha đầu của hắn, chỉ có thể để cho phụ mẫu hầu hạ, làm gì biết hầu hạ lại phụ mẫu như là Vũ Đồng nhà hắn, hắn có thể khẳng định, Vũ Đồng nhà hắn là độc nhất vô nhị. Như ai dám nói con của hắn không tốt, hắn nhất định đem tên kia diệt, như vậy quá nhẹ cho tên đó, phải đem toàn tộc của y cấp diệt mới được. "Phụ thân a! Như vậy Đồng nhi tốt hơn, hay là Vũ Phi tốt hơn?" Vũ Đồng lúc này là ánh mắt đại lượng, tràn đầy chờ mong nhìn Diệp Tử Phàm hỏi tiếp. "Cái này..!” "Phụ thân đại nhân! Phi Nhi có thể vào được không? " Diệp Tử Phàm còn chưa kịp nói hết câu, bên ngoài âm thanh non nớt của Diệp Vũ Phi bỗng nhiên vang lên, sau đó cô bé là không có chờ Diệp Tử Phàm cho phép, liền là đi vào, dù sao cửa cũng không có khóa. "Vũ Phi a! Đây là cái gì?" Diệp Tử Phàm nhìn Diệp Vũ Phi trên tay là cầm một cái khay, trên đó chứa mấy món thức ăn nóng sốt tỏa hương nghi ngút, mặc dù có chút suy đoán, nhưng mà hắn vẫn là lên tiếng hỏi. "Phụ thân đại nhân, đây là thức ăn, Phi Nhi sáng sớm chính là làm những món này cho ngài, cho nên không đến sớm vấn an ngài như là Vũ Đồng muội muội được, xin ngài thứ lỗi! "
"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới