Sau khi nghe Trác lão giãi bày chuyện ồn ào sáng nay, An Tịch Vy lại càng tò mò về Trác Phi Vũ. Sao anh phải làm như vậy, mà ngay cả một lời giải thích cũng không có. Cứ nói rõ ràng, không phải tốt hơn sao.
Đúng như những gì cô lo lắng, sau khi dùng bữa tối xong. Thì chính là lúc phải ngủ chung giường.
Cô rất muốn bước xuống ngủ sofa, nhưng nghĩ lại, tự nhiên như vậy sẽ còn ngượng hơn.
Thấy cô nằm bất động một góc, mà Trác Phi Vũ phải lắc đầu. “Yên tâm! Tôi sẽ không phát tiết bừa đâu.”
“Em biết mà.” Miệng thì nói vậy nhưng làm sao cô có thể nghĩ như vậy được. Nhưng đây là Trác gia, nên cũng không thể làm gì khác, nếu để Trác lão biết mối quan hệ của họ là giả thì sẽ càng lớn chuyện.
“Biết vậy thì tốt. Ngủ đi.”
Cả hai không nói thêm gì, cũng không ai nhìn ai.
Đang cố vào giấc ngủ, An Tịch Vy lại chợt nhớ ra một chuyện mà không thể không hỏi.
“Phi Vũ! Anh ngủ chưa?”
“Sắp rồi.” Đôi mắt anh nhắm nghiền không nhìn cô.
Cô liền nghiêng người về phía đối diện anh. “Nói chuyện được không?”
“Ừm!” Vẫn là dáng vẻ như đang ngủ.
“Anh tính sao về chuyện đứa bé?”
Nghe cô hỏi vậy, anh liền mở mắt quay sang nhìn cô. “Ý em là muốn…?”
“…” Trước câu hỏi ngược lại của anh, chứa đầy sự mập mờ, làm cô xấu hổ đến nghẹn lời. “Anh nói bậy gì vậy? Em đang nghiêm túc đó.”
“Ừm!” Anh gật đầu tỏ ra bình thường.
Cô thật sự mất bình tĩnh với con người này. “Chuyện cái thai vốn dĩ là do anh bịa ra lừa ông nội. Trước sau chuyện này cũng sẽ bị lộ. Anh không lo lắng chút nào sao?”
“Như em đã nói, nó vốn dĩ không tồn tại thì em lo làm gì? Chuyện này cũng tùy ở em, có muốn nó tồn tại hay không thôi.”
“…” Cô càng nghe càng khó hiểu. Gì là tùy ở cô. Nó vốn chỉ là giả thôi mà. Nghĩ đến đây cô liền chắn tay trước ngực cảnh giác. “Anh định giở trò gì nữa đúng không?”
Vừa nói dứt câu, anh đã xoay người nằm gọn trên người cô. Theo anh hành động của anh, đôi môi cô cũng bị anh xâm chiếm. Còn chưa kịp đẩy anh ta, hai tay cô đã bị anh cố định trên đỉnh đầu.
“Um… Đừng mà.” Làn hơi nóng bỏng của anh, cứ ngang ngược dịch dần xuống hõm cổ. An Tịch Vy có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được. Ngoài nhắm mắt buông xuôi, cô có thể làm gì.
Nhìn hai dòng nước chảy dài theo đuôi mắt mà anh thật sự phải chịu thua.
Anh bất mãn ngồi dậy. "Không muốn thì cứ nghe theo là được rồi. Tôi tự có sắp xếp.”
Cô không trả lời, quay lưng không thèm để ý đến anh. Suốt ngày chỉ biết trưng ra bộ mặt lạnh. Người gì lúc thì tỏ ra rất tâm lý, lúc thì ngang ngược đến đáng ghét. Cái tên Trác Phi Vũ này, cô cứ có cảm giác anh không ôn nhu như vẻ bề ngoài, lại không biết vấn đề nằm ở đâu. Trong thì quân tử lắm, nhưng lúc nào cũng thừa cơ ức hiếp cô.
Nhìn cô nằm uất ức mà anh thật sự muốn phát tiết cho bỏ ghét. Cũng chỉ có An Tịch Vy, hết lần này đến lần khác chạm vào giới hạn của anh.
“Em mà cứ khóc như vậy, thì đừng có trách tôi.”
Cô liền ngồi dậy, lau mắt, lau miệng. “Anh… Vô lý. Em không muốn ngủ chung giường với anh nữa.”
“Cũng không hẳn là không được. Nhưng tôi nhắc cho em nhớ. Tuy quan hệ là giả, nhưng danh phận là thật. Dù tôi có làm gì em, thì cũng tính là hợp tình hợp lý.”
Tuy rất giận lại không thể làm gì, vì Trác Phi Vũ nói không sai, tuy quan hệ là giả, nhưng danh phận là thật. Cô cũng không có quyền gì từ chối sự đụng chạm của anh.
***
An Tịch Vy vừa xuống tới sảnh lớn đã gặp phải Trác Mỹ Chi, bên cạnh bà còn có một chiếc va li.
“Cháu chào cô!”
“Ừm! Nhà đâu phải làm gì, sao cháu không ngủ thêm?”
“Dạ… Cháu quen rồi ạ.”
“Giờ cô phải ra sân bay kẻo trễ chuyến công tác. Ở nhà rảnh thì cứ việc ngủ nghỉ, ăn uống cho nhiều vào. Khi nào xong việc về, cô sẽ mua quà cho cháu.”
“…” Cô có hơi bất ngờ trước thái độ của bà.
“Không cần đâu cô.”
Bà ân cần nắm lấy tay cô, mỉm cười. “Đều là người một nhà, khách sáo gì chứ.”
Cô thật sự không biết nói gì ngoài cái gật đầu. Vậy mà cô cứ nghĩ, vì có sự xuất hiện của mình, nên cô út của anh muốn dọn đi cho khuất mắt. Hoá ra là cô lại nghĩ nhiều.
Dưới phòng ăn, ngoại trừ cô và anh, thì chỉ có mỗi Trác lão.
Cả ba bắt đầu dùng bữa. Trác Phi Vũ vẫn là dáng vẻ điềm đạm. Chu đáo lấy thức ăn cho cô.
“Ăn nhiều vào.”
“Dạ! Anh cũng vậy.”
Nhìn cả hai ân cần chăm sóc nhau mà ông không ngừng gật đầu hài lòng.
“Đã là vợ chồng, thì phải biết yêu thương nhau, chăm sóc nhau thì tình cảm mới ngày càng khăng khít. Hai đứa đều phải ăn cho nhiều vào.”
“Cháu hiểu rồi.” Cả hai không hẹn lại đồng thanh.
“Ông cũng ăn đi ạ!” Lần nữa lại đồng thanh đồng thủ.
Sự hòa hợp này khiến Trác lão cười tít cả mắt.
“Phải rồi. Ông nội định sẽ tạm quản chuyến du lịch lại.”
Trác Phi Vũ nghe xong liền đặt nĩa xuống bàn, quay sang nhìn ông. “Cháu nghĩ không cần thiết.”