Nghe xong mà cô ta muốn xỉu ngang. Rõ ràng An Tịch Vy nói với cô ta, cô sống với bà ngoại, nhưng bà ở ngoại ô rất xa, nên cô ở một mình. Cô ta biết vậy cũng không dám gọi cho bà ngoại vì sợ bà sẽ lo, nên mới ở lại với cô.
Nhưng hoá ra An Tịch Vy là gái đã có chồng, mà hình như còn là rất giàu có. Ở trường mọi người cứ đồn ầm ĩ lên cô là gái làm nghề, vì cô lúc nào cũng kẻ đưa người đón, hôm nay xe này mốt xe kia, làm cô ta cũng tin nên mới cố tình giới thiệu cho cô một công việc đàng hoàng. Giờ mới biết mình lo chuyện bao đồng, cũng may là cô không bị làm sao.
An Tịch Vy vừa mở mắt ra đã thấy Trác Phi Vũ ngồi bên cạnh, còn là đang dùng khăn ấm lau cho cô.
Cô chẳng vui, ngược lại còn gạt tay anh.
“Biết trong người không khỏe. Sao còn đi?”
“Không liên quan đến anh.”
Anh không trả lời, với tay lấy cốc thuốc trên bàn, cùng ly sữa ấm đưa cho cô.
“Uống đi!”
“Không uống.”
Anh kiên quyết đưa, cô cũng kiên quyết từ chối.
“Không uống?”
“Không uống.” Cô chẳng dè chừng trước câu hỏi của anh, còn ngang nhiên khẳng định.
Anh chẳng tỏ thái độ gì, ngậm lấy một ngụm.
Còn chưa kịp hiểu vấn đề, cô đã trợn tròn mắt khi bị anh bóp chặt lấy khuôn miệng, kề môi đưa thuốc vào.
Cô chống cự thế nào cũng không tránh được, chỉ đành bấm bụng chịu trận mà nuốt xuống, anh mới chịu trả cho đôi môi cô sự tự do.
“Khụ khụ…” Cô ôm cổ nhăn nhó vì bị hóc, vị thuốc quá đáng sợ với cô.
Anh không tỏ thái gì rõ ràng, chỉ đưa cô ly sữa.
Suốt ngày chỉ biết giở trò lưu manh cưỡng hôn cô, còn trưng ra cái mặt lạnh như chẳng liên quan gì đến mình.
Cô tức giận đánh lên ngực anh mấy cái cho hả giận mới bưng lên uống sạch.
Vừa thấy anh đưa tay lên, cô liền tránh khi biết anh lại định chạm vào mình.
Trác Phi Vũ nhíu mày tỏ rõ thái độ không hài lòng, chẳng cần quan tâm cô có thỏa hiệp hay không, lần nữa nâng chiếc cằm nhỏ khiến cô phải quay lại nhìn anh.
Còn đang suy nghĩ không biết anh lại muốn làm gì, không ngờ là anh chỉ đưa tay lên lau khóe miệng cho cô. Trước hành động của anh, khiến cô lần nữa phải suy nghĩ. Rõ ràng hôm qua tỏ ra lạnh nhạt, còn mắng cho cô một trận, vậy mà bây giờ lại…
Tuy rất không muốn hỏi, nhưng cô vẫn muốn biết câu trả lời.
“Nếu anh đã không tin tưởng em, sao còn phải đến đây, sao còn phải cố đối tốt với em như vậy?”
“Tôi thật sự rất ghét cảm giác không làm chủ được bản thân. Đã bảo không quan tâm nữa, nhưng vẫn không làm được. Còn em thì hay rồi.”
Cô bức xúc nhìn anh. “Em thì làm sao? Nếu anh không muốn thì anh đừng làm. Em cũng không cần anh phải cố đối tốt với em đâu.”
“Từ trước tới giờ, ngoài trừ việc tôi muốn, chưa từng có ai ép buộc được tôi. Chỉ có em, không ngừng chạm vào giới hạn của tôi hết lần này đến lần khác. Em có biết mình đáng ghét đến mức độ nào hay không?”
Trác Phi Vũ vừa dứt câu, cô đã tức đến nước mắt lưng tròng. Cô đã làm gì sai mà khiến anh chán ghét. Nếu đã vậy sao còn phải dây dưa mãi với nhau.
Dù đã cố kìm nén, hai hàng lệ vẫn không ngăn được đã chảy dài.
“…” Trác Phi Vũ khó chịu nhìn gương mặt ngập nước của cô. “Tôi đã xuống nước như vậy mà em còn hờn dỗi. Em thử đổi lại là mình. Em sẽ vui khi thấy chồng mình thân mật với em gái em không?”
“Anh nói năng lung tung gì vậy?” Cô thật không hiểu anh đang nói cái gì.
Trác Phi Vũ thật sự không biết dùng từ gì để diễn tả về cô gái ngốc này. Anh đã nói đến như vậy mà cô vẫn không hiểu.
“Em thắng rồi.”
“Anh nói gì thì nói lớn lên. Lúc thì hùng hồn, lúc lại thì thầm lí nhí. Ai mà nghe được.”
“Là tôi không đúng. Tôi không nên nghi ngờ em. Nghe rõ chưa?”
“…” Anh ấy là đang muốn làm hòa với mình sao? Cô vừa ngẩng đầu lên thì anh đã ngó lơ.
Anh không nói thêm gì, từ trong túi áo, lấy ra một chiếc bút bi, ghi vào mẫu giấy nhỏ trên bàn rồi dán lên trán cô.
Chưa dừng lại, anh còn cốc tay lên trán cô một cái rõ kêu mới chịu đi.
“Ui!”
“Tôi ra ngoài làm giấy xuất viện cho em.”
Cô xoa trán biểu tình, tiện tay gỡ xuống.
“…” Gì đây?
(Xin lỗi!)
“Xin lỗi?” Tình hình gì đây. Có ai đời xin lỗi người khác mà ngang ngược như anh không.
Chỉ có điều cô không nghĩ, một con người kiêu ngạo như anh cũng có lúc trẻ con như vậy.
Nhìn dòng chữ trên mặt giấy mà cô cứ phải mím môi cười. Đến xin lỗi người khác cũng chẳng giống ai. “Vô vị.”
Sau khi xuất viện, Trác Phi Vũ bảo cô nên ở nhà nghỉ ngơi vài hôm, khi nào sức khỏe ổn định anh mới cho phép cô trở lại trường.
Vì tâm trạng đã phần nào thoải mái, nên cô đánh một giấc đến tận chín giờ sáng hôm sau.
Vừa đặt chân xuống, đã thấy anh ngồi dưới sảnh. Tuy hôm qua rất buồn chuyện anh hiểu lầm mình với Trác Chí Nam, nhưng thấy anh xuống nước xin lỗi mình như vậy, cô cũng không để bụng nữa. Dù rằng anh rất rất không có thành ý.
“Hôm nay anh không đi làm sao?”
"Như em đã thấy. Hết giận rồi?”
Cô bẽn lẽn gật đầu. Thấy anh ngoắc tay mình, cô chầm chậm bước qua.