Có lẽ do Đàm Dịch yêu cầu, phiên tòa xử quyền nuôi dưỡng được xử mật.
Sau khi hai bên luật sư đấu khẩu, Hạ Tử Du không ngờ, luật sư L không chỉ
giành được quyền nuôi con cho cô, thậm chí còn yêu cầu Đàm Dịch Khiêm
chu cấp một trăm tiệu tiền nuôi dưỡng.
Căn cứ luật pháp quốc gia, phí nuôi con căn cứ vào chi phí nuôi ăn học, nhưng căn cứ vào thực tế
cần đến, năng lực hai bên ba mẹ, cùng hoàn cảnh sống, cho nên đối với
tài sản của Đàm Dịch Khiêm, một trăm triệu cũng không phải là số tiền
lớn, nhưng cũng không phải là số tiền mà Hạ Tử Du có thể tưởng tượng
được…
Lúc luật sư L gọi điện cho Hạ Tử Du, cô vô cùng cảm kích “Cảm ơn luật sư L, ông đã giúp tôi thật nhiều.”
Luật sư L cười nói “Cô Hạđừng khách sáo, tôi cũng chỉ hoàn thành công việc
của mình, người cô cần cảm ơn là người đã ủy thác tôi đấu tranh giúp
cô.”
“Đúng vậy, tôi cũng muốn biết người đã giúp đỡ tôi là ai.
Luật sư L, ông có thể nói cho tôi biết được không?” Thực tế, mặc dù đã
thắng phiên tòa, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng bất an, dù sao
trên thế giới này cũng không miếng bánh nào miễn phí.
“Cô Hạ, tôi tin là cô sắp được gặp người đó…”
……………………..
Buổi trưa, Hạ Tử Du nhận được một cuộc điện thoại.
Cô không ngờ người gọi là chị Dư. “A lô,… chị Dư, có chuyện gì sao?”
Giọng chị Dư vẫn như chuyên nghiệp như ngày trước “Cô Hạ, tổng giám đốc đã
nhận được phán quyết của tòa án, tôi không thể không nói rằng luật sư cô mời tới rất có khả năng… Nhưng, đối với tổng giám đốc mộ trăm triệu chỉ là một số tiền nhỏ, sau đây tôi sẽ gửi thêm năm mươi triệu vào tài
khoản của cô, với năm mươi triệu cũ là tròn mộ trăm triệu.”
Hạ Tử Du cười, nói bình tĩnh “Chị Dư, cảm ơn Đàm Dịch Khiêm giúp tôi, một trăm triệu này tôi nhận…”
Chị Dư nghiêm mặt nói “Tôi sẽ chuyển lời cho tổng giám đốc, nhưng tổng giám đốc cũng có lời muốn chuyển cho cô. Ngài hi vọng sau khi cô nhận được
một trăm triệu thì đừng xuất hiện trước mặt ngài nữa, tổng giám đốc
không muốn có bất kỳ quan hệ nào với đứa bé này”
Hạ Tử Du gật đầu “Chuyện này là đương nhiên.”
Chị Dư cúp điện thoại.
Lúc cúp điện thoại, Hạ Tử Du thực sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi….
Cô cười chua xót từ tận đáy lòng, rốt cuộc cô và Đàm Dịch Khiêm sẽ không bao giờ còn liên quan gì đến nhau nữa.
Quả nhiên Đàm Dịch Khiêm sợ cô dùng con uy hiếp mới giành quyền nuôi dưỡng. Hôm nay biết cô chỉ cần một trăm triệu có thể đuổi đi được, không kịp
chờ đợi mà chuyển tiền vào tài khoản của cô.
Thật ra thì, nếu không phải luật sư đòi tiền nuôi dưỡng cho cô, cô cũng không định đòi hỏi anh tiền nuôi con…
Mặc dù anh là cha đứa bé, nhưng con ra đời là tự cô quyết định, cho nên,
bây giờ anh đồng ý thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng đã xem như hết lòng
quan tâm giúp đỡ rồi.
Một trăm triệu tiền nuôi dưỡng này cô không sẽ không dùng, chấp nhận chỉ vì không muốn thay đổi hình tượng đã tạo
nên trước mặt anh. Dù sao đi nữa, anh cũng đã căm ghét cô, làm thế coi
như cô trả nợ Đường Hân, từ đó về sau, cô không còn nợ gì Đường Hân nữa…
Tương lai cô sẽ nuôi con khôn lớn bằng khả năng của mình. Mặc dù không
thể cho con một cuộc sống ấm áp, nhưng cô sẽ cố gắng hết sức nuôi dạy
con. Về số tiền kia, chờ cuộc sống của cô khôi phục lại, cô sẽ dùng danh nghĩa của anh quyên tặng cho tổ chức từ thiện.
………………………..
Trong lúc đó.
Sau khi gọi điện, chị Dư liền thở dài bất đắc dĩ.
Chị thật sự không ngờ một cặp xứng đôi như vậy lại đi đến ngày hôm nay.
Cho dù cô Hạcó ngụy trang tốt hơn nữa, chị cũng có thể nghe được tiếng lòng cô tan nát, chị có thể dự đoán được, từ nay về sau, cô Hạsẽ không còn
gì liên quan đến tổng giám đốc nữa…
Chị bắt đầu không hiểu được
vì sao tổng giám đốc phải nói ngài và cô Hạkhông thể ở bên nhau, bây giờ nhìn lại, hình như quyết định của tổng giám đốc là chính xác.
Tổng giám đốc đã khiến cho vết thương của cô Hạthêm chồng chất, coi như ngài nguyện ý nhận lỗi với cô ấy, cô Hạcòn có thể tin tưởng được sao?
Kể cả cô ấy có nguyện ý chấp nhận tổng giám đốc lần nữa, Cô Đường sẽ nghĩ gì?
Cô Hạđã từng mạo danh Cô Đường, mà tổng giám đốc lại từng thề non hẹn
biển với Cô Đường, giữa họ có Cô Đường ngăn cách, bất luận là cô Hạhay tổng giám đốc, cũng sẽ không chấp nhận đổi cái giá cao là sự tổn thương Cô Đường để được bên nhau…
Quyết định của tổng giám đốc là
chính xác, nếu không thể ở bên thì phải đẩy Hạ đi thật xa… Có lẽ chỉ có
như vậy cô Hạmới có thể hoàn toàn có một cuộc sống mới.
…………
Buổi trưa, Hạ Tử Du suy nghĩ nên tìm công việc gì để vừa làm vừa có thể chăm sóc con.
Nếu làm nhân viên ở công ty như trước, ban ngày cô phải tốn tiền thuê người chăm con, nhưng bây giờ cô còn phải đến chợ việc làm xin việc, đừng nói đến tốn tiền thuê người chăm con, với đồng lương còm cõi đó có lẽ còn
không đủ cho cô và con sống…
Đang lúc phiền não vì chuyện này, điện thoại của Hạ Tử Du lại đột ngột đổ chuông.
Liếc thấy dãy số xa lạ trên điện thoại, Hạ Tử Du từ chối theo bản năng. Có
lẽ trong thời gian hai năm ngồi tù, nghe đám tù nhân tự biên tự diễn
nhiều lịch sử ‘vinh quang’, cô đã học được cách đề phòng.
Số điện thoại lạ kia cũng không gọi lại, mà gửi một tin nhắn:
“Cô Hạ, chúc mừng cô đã giành được quyền nuôi con! Tôi nghe luật sư L nói
cô muốn gặp tôi, vậy một giờ nữa tôi chờ cô ở nhà hàng Xuyên Thần.”
Hạ Tử Du sững sờ nhìn tin nhắn, biết người gửi tin chính là người giúp cô mà luật sư L nói đến.
Thực tế, cô rất muốn đi gặp người đã giúp đỡ mình, không chỉ muốn nói lời
cảm ơn, mà còn muốn hỏi vì sao lại muốn giúp cô. Nhưng, đối với người xa lạ không quen biết, cô không thể không đề cao cảnh giác…
Có lẽ
đối phương cũng tính đến sự do dự của Hạ Tử Du, điện thoại của cô lại có thêm tin nhắn “Bên cạnh nhà hàng Xuyên Thần là đồn cảnh sát, một người
xấu không thể chọn chỗ bên cạnh đồn cảnh sát, chẳng phải có lợi cho cô
Hạsao?”