"Em có biết không, ba năm nay tôi đã từng nghĩ nếu như gặp lại nhau, em có
còn oán trách tôi không, như thể bạn bè cũ bình thường, hay em vẫn sẽ
hận tôi như trước đây......"
"Thật ra có lúc tôi lại ngây thơ đến thế......"
Hạ Tử Du tựa vào đầu giường, trong đầu lặp đi lặp lại lời nói của anh
không biết bao nhiêu lần, nước mắt cô bắt đầu không kiềm chế được mà rơi xuống.
Tại sao cô chỉ muốn trải qua cuộc sống bình thường yên
lặng mà lại khó khăn đến thế? Cô cũng đã thử vứt bỏ quá khứ, tại sao anh còn phải đến tìm cô vì chuyện năm đó?
Anh có biết không, mỗi lần nhìn thấy anh, lòng của cô lại truyền đến cơn đau như thể trái tim bị
đục khoét, cô muốn ngầm chịu đựng, nhưng trái tim lại không thể tự kiềm
chế được dâng lên từng trận chua xót, khiến cô đứng trước mặt anh hít
thở khó khăn hết lần này đến lần khác.
Cô rất tức giận, rất khó
chịu...... Mỗi khi nhìn thấy anh, tận đáy lòng cô sẽ tự hỏi mình, tại
sao cô lại khổ sở như vậy, còn anh lại có thể sống tốt như thế?
Sự nghiệp thuận lợi, gái đẹp vây quanh, cuộc sống không có cô anh dường
như càng thoải mái hơn mà sống hạnh phúc. Nhưng mà, cô thì thế nào? Ba
năm nay anh có từng nghĩ đến cô hay chưa?
Cuộc đời cô bị anh phá hủy hoàn toàn, chẳng lẽ những năm qua anh không hề áy náy?
Đã trải qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn nhớ rõ dáng điệu e thẹn cô mặc
váy cưới ngồi trước gương mong đợi hôn lễ bắt đầu, khi đó cô hồn nhiên
đến cỡ nào, khát khao tương lai đến cỡ nào, nhưng cô không ngờ được cuộc đời của cô lại chuyển biến cực lớn theo sự việc xảy ra lần đó.
Ngay từ đầu anh đã rắp tâm dùng tình yêu tiếp cận cô, mặc dù đều là diễn
trò, nhưng anh sao có thể tàn nhẫn làm tổn thương cô như vậy?
Sau khi cô ra tù, nếu như anh còn có một chút lòng thương hại, anh không
nên cứ tiếp tục xuất hiện trong cuộc đời cô như vậy......
Mọi
người đều nói anh quan tâm tới cô, thật sự có nhiều lúc cô cũng muốn tin tưởng vào điều đó, cũng muốn chôn sâu tất cả những ký ức khổ sở không
chịu nổi hai năm qua vào sâu trong đáy lòng, đặc biệt là khi anh kết hôn với cô. Khi cô định rời đi vì chuyện của mẹ, có trời mới biết, lúc ngồi trên máy bay cô thật sự đã khó chịu đến cỡ nào......
Thời gian
hạnh phúc sau khi cưới là cuộc sống ấm áp mà cả đời này cô hằng mong
mỏi, cô nhớ những lúc anh dịu dàng, nhớ những lúc anh yêu thương cưng
chiều, nhưng cô không hề cảm thấy an toàn......
Đàm Dịch Khiêm......
Anh là diễn trò giỏi đến vậy sao?
Khi mới bắt đầu quen cô, anh rõ ràng coi cô như một kẻ thù, thế nhưng anh
lại có thể ra vẻ tự nhiên cưng chiều và yêu thương như vậy. Mà hai năm
sau họ chưa từng đăng ký kết hôn, cô làm sao có thể còn tin tưởng anh
được?
Cô đã tổn thương đến mức trái tim không còn dám chờ mong
nào với anh nữa, bởi vì mọi người không bao giờ biết được cô bị anh làm
tổn thương sâu đậm đến mức nào......
Lần đầu tiên cô từ thích rồi đến yêu thương sâu sắc một người đàn ông, cô trao hết cho anh toàn bộ
trái tim thậm chí cả bản thân mình, mỗi đêm khi vùi trong ngực anh ngủ,
cô từng cảm kích ông trời đối xử với cô thật tốt. Nhưng cuối cùng chính
anh lại là người hãm hại cô vào tù, trơ mắt nhìn cô tù tội hai năm chẳng hề quan tâm, anh như thể đang tự tay cầm một con dao sắc bén cắm thẳng
vào trái tim cô, khiến cho cõi lòng cô tan nát đến nỗi không thể khép
lại.
Cô không muốn phủ nhận, cho dù ba năm trước đây Kim Trạch
Húc không giúp cô trả thù anh, cô có thể sẽ yên lặng rời khỏi. Trong
cuộc sống sau này, đối với sự tin tưởng của anh và cũng chính vì vậy mà
cô không đành lòng làm hại anh...... Phải, đối với anh, cô không tàn
nhẫn giống anh được, cô không thể làm được điều đó!
Sau vụ thua
kiện, cô bị toàn bộ thế giới khinh bỉ, nhớ tới lời anh từng nói trong
bệnh viện "Chúng ta hãy sống thật tốt", cuối cùng cô suy nghĩ, thật ra
anh có thật yêu cô hay không, nhưng lúc đó cô đã không cơ hội để hỏi anh nữa. Nếu cô gạt bỏ tự ái đi tìm anh, đổi lại có lẽ chính là sự mỉa mai
và chế giễu mãnh liệt của người đời dành cho cô...... Cô chỉ có thể rời
đi.
Nếu thật sự có thể rời đi, cô sẽ có rất nhiều tiếc nuối, nhưng ít nhất sẽ không đau đớn đến nát lòng như ngày hôm nay.
Một người đàn ông có thể tuyệt tình trơ mắt đứng nhìn người phụ nữ đã từng
chung giường chung gối với mình kề cận cái chết mà làm như không thấy.
Nếu như không phải nhờ thời gian ba năm đã sớm mài mòn từng góc cạnh đau đớn ở tận đáy lòng khiến cô chết lặng, khi gặp lại anh, dù không thể
cho anh một cái tát, cô chỉ sợ cũng phải quay đầu bước đi, cô có thể
thản nhiên như vậy, anh có biết được cô đã chịu đựng bao nhiêu khổ sở
không?
Đúng vậy, cô đã từng tự hỏi mình, đàn ông như thế còn đáng giá để cô thương yêu luyến tiếc hay sao?
Hạ Tử Du nhiều năm qua cũng chỉ là món đồ chơi đùa bị anh nắm trong tay
bất cứ lúc nào. Từng lần chọc giận đến anh đều đổi lại là sự thù hận tàn khốc vô tình của anh, coi như là nhìn thấy cô chết, anh cũng có thể
bình tĩnh tự nhiên, sao cô còn có thể tin tưởng vào một người đàn ông
như vậy?
Nhưng mà......
Tại sao ông trời lại khiến cô trở
thành một người phụ nữ không có tiền đồ như vậy, nhìn bóng lưng hiu
quạnh chán nản của anh rời khỏi, lòng cô còn đau đớn hơn khi bị anh làm
tổn thương......
Đàm Dịch Khiêm, anh dựa vào cái gì mà bình tĩnh
diễn trò trước mặt tôi, còn tôi tại sao lại không có tiền đồ mà khóc lóc thế này?
Ngay lúc này, cô bắt đầu nổi lên tính trẻ con nâng tay lau nước mắt không ngừng trào dân nơi khóe mắt......
--- -----
Khi Đan Nhất Thuần tới Đàm thị tìm Đàm Dịch Khiêm, thì Đàm Dịch Khiêm đã rời khỏi Los Angeles.
Nhìn phòng tổng giám đốc trống rỗng, Đan Nhất Thuần lễ phép hỏi thăm chị Dư, "Dịch Khiêm...... Anh ấy không có ở công ty sao?"
Chị Dư nhìn thấy Đan Nhất Thuần, khuôn mặt lập tức nở nụ cười hiền lành,
"A, cô Đan, lúc cô đến sao không gọi điện thoại trước, khiến cô phải đi một chuyến về tay không rồi....." Chị Dư cư xử với Đan Nhất Thuần cung
kính như đối với "cô chủ."
Đan Nhất Thuần hỏi, "Dịch Khiêm đi ra ngoài bàn công việc rồi hả?"
Nụ cười trên khuôn mặt chị Dư nhất thời có chút cứng ngắc, "À, tổng giám đốc......Tổng giám đốc......Ngài đến Male rồi."
"Male?" Không phải đi tìm Hạ Tử Du sao?
Chị Dư lo ngại Đan Nhất Thuần hiểu lầm, vội vàng giải thích nói, "Cô Đan,
cô đừng nghĩ lung tung, tổng giám đốc đến Male chắc để tìm tổng giám đốc Kiều thôi, cô cũng biết tổng giám đốc và tổng giám đốc Kiều thân với
nhau thế nào mà......" Chị Dư chỉ muốn nói tốt cho Đàm Dịch Khiêm, dù
sao chị biết rõ sau khi Đàm Dịch Khiêm biết được chuyện Hạ Tử Du quyên
tiền cho trại trẻ mồ côi sẽ liền lập tức ngồi phi cơ đến Male. Mà nói
thật, nếu không phải điều tra tài liệu chính xác không có nhầm lẫn, cô
tuyệt đối không tin được Hạ Tử Du lại lặng lẽ làm vậy.
Là một bác sĩ tâm lý, Đan Nhất Thuần liếc mắt cũng nhìn ra được chị Dư đang cố
tình giấu dếm, nhưng cho dù hiểu rõ điều này, Đan Nhất Thuần vẫn mỉm
cười, thản nhiên nói, "Ừ, gần đây tôi cũng có rất nhiều việc, chờ Dịch
Khiêm về, chị hãy gọi điện thoại cho tôi."
Chị Dư gật đầu,
"Được." Chị Dư thật ra đã biết Đan Nhất Thuần nhìn thấu sự giấu giếm của mình, nhưng Đan Nhất Thuần lại thể hiện vẻ rộng rãi độ lượng đó lại
càng làm cho chị Dư vô cùng kính trọng.
***
Cũng trong lúc đó, tại khách sạn Yarit.
Nữ nhân viên kích động chạy vào khách sạn, khuôn mặt mang theo nụ cười háo sắc, thở không ra hơi vui sướng nói, "Ông chủ, ông chủ......Tổng giám
đốc Đàm, tổng giám đốc Đàm đến đây!"
Đang bàn chuyện của khách
sạn với Hạ Tử Du, Robert tức giận ngước mắt liếc xéo, thoáng nhìn thấy
bóng dáng tuấn tú đang rảo bước vào cửa chính khách sạn, nhướn lông mày
lên, "Tôi bảo cậu này, Dịch Khiêm, gần đây tần suất cậu tới khách sạn
tôi cũng cứ như phụ nữ đi chợ mua thức ăn rồi đó. Nếu tối nay muốn ở
khách sạn của tôi, sẽ tính chi phí sòng phẳng với cậu."
Hạ Tử Du
ngước mắt nhìn bộ vest màu đen của Dịch Khiêm mặc, bước chân bất giác
như muốn chạy trốn, nhưng lại ép bản thân thản nhiên chủ động chào anh,
"tổng giám đốc Đàm!" Lúc này, cô không thể đi, dù sao với địa vị là bạn
của ông chủ, Đàm Dịch Khiêm cũng không nhất thiết phải tới tìm cô.
Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn sang Hạ Tử Du, sau đó chuyển sang Robert, không đợi Đàm Dịch Khiêm mở miệng, Robert phun ra ngay lập tức, "Á, hôm nay
khách check-in không nhiều lắm, cậu muốn dẫn nhân viên nào của tôi đi ra ngoài thì cứ dẫn đi, coi như tôi không nhìn thấy." Nhưng trong lòng
Robert hiểu rõ, khách sạn khai trương hai năm, ai đó không thèm tới một
lần, sau khi biết cô em gái Tử Du ở đây thì đi đi lại lại như thể là đi
chợ mua thức ăn, nên lúc này làm sao có thể là đến tìm anh được?
Hạ Tử Du cảnh giác nhìn Đàm Dịch Khiêm. Khó hiểu, đêm hôm đó cũng đã nói rõ rồi, anh còn tới đây làm gì?
Đôi mắt đen của Đàm Dịch Khiêm nhìn Hạ Tử Du, "Đi theo tôi!"
Hạ Tử Du làm bộ không có nghe thấy, "Tổng giám đốc Kiều, hôm nay còn có
mấy vị khách muốn tôi dẫn họ đi thăm quan, tôi đi xuống làm việc."
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm nghiêm túc lạnh lẽo, môi mỏng nói thẳng, "Em đi bây giờ, hay là đợi lát nữa tôi dẫn em đi."
Nhớ lại anh đã từng bá đạo như thế nào, lần nào cũng vừa kéo vừa ôm mà kiềm chế cô, cuối cùng, cô cũng không còn cách nào khác đành phải cất bước
đi theo anh.
Nhân viên phục vụ trong khách sạn thấy Đàm Dịch
Khiêm và Hạ Tử Du như thể có tồn tại sự ăn ý nào đó, vẻ mặt mọi người
đều mờ mịt. Những nhân viên phục vụ này dù sao cũng là dân bản xứ, có
thể để ý tới Đàm Dịch Khiêm cũng vì Đàm Dịch Khiêm là bạn thân của
Robert, nên biết rằng, ngay cả người đứng đầu Quốc Gia của mình là ai họ cũng không biết rõ.
Đi đến bãi biển phía ngoài, Hạ Tử Du dừng bước.
Đưa lưng về phía cô, Đàm Dịch Khiêm xỏ một tay vào túi quần, ánh mắt liếc
nhìn mặt biển cuồn cuộn mênh mông xanh thẳm ở phía trước, hờ hững nói,
"Em không nên giấu tôi nhiều chuyện như vậy."
Hạ Tử Du bình tĩnh nói, "Tôi không giấu anh điều gì cả."
Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, mãi không nói lời nào, dường như đang lặng im suy nghĩ.
Cô thấy anh mãi không nói gì, không còn kiên nhẫn mà nói, "tổng giám đốc
Đàm, xin lỗi, tôi còn có việc phải làm, nếu không có việc gì tôi đi
trước."
Hạ Tử Du xoay người đang định rời đi, Đàm Dịch Khiêm đột
nhiên túm lấy cổ tay Hạ Tử Du, bá đạo nhưng lại dịu dàng kéo cô vào
trong ngực mình, anh gằn từng chữ, "Gọi tôi là ‘tổng giám đốc Đàm’ em
thật sự vui lắm sao?"
Đã quen tính cách thất thường của anh, cô
lại e ngại gần anh trong gang tấc như thế này, cô cố đẩy anh ra, lớn
tiếng nói, "Đàm Dịch Khiêm, trong ấn tượng của tôi anh tính cách của anh không giống thế này!!"
Đàm Dịch Khiêm bắt lấy cái tay không an
phận của Hạ Tử Du, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đáy mắt Hạ Tử Du, khóe môi hơi cong, lành lạnh nói, "Ừ hử, tính cách tôi thế nào?"
Hạ Tử Du tức giận nguýt anh, "Tôi không muốn nhiều lời với anh!"
Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu mày, nghiêm túc nói lạnh lùng, "Nhưng có một số chuyện em phải giải thích rõ ràng với tôi."
Lo sợ đôi mắt đen u ám của anh có thể dễ dàng nhìn thấu được lòng người,
cô xoay mặt sang một bên, giọng điệu xa cách, "Tôi không có gì để giải
thích với anh cả."
Gương mặt tuấn tú trở nên lạnh lùng, đôi mắt đen thẳm gian xảo híp lại, như thể nhắc nhở cho cô hiểu rõ, nói, "Đứa nhỏ!!!"