Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần đang trong phòng trẻ chăm sóc Đàm
Ngôn Tư có vẻ nghi ngờ, cô vốn muốn đi tới phòng Đàm Dịch Khiêm từ phòng trẻ, sau lại kiêng dè đến cấm kỵ của Đàm Dịch Khiêm, cô liền ra khỏi
phòng trẻ đến ngoài cửa phòng Đàm Dịch Khiêm gõ nhẹ hai cái.
Đàm Dịch Khiêm nới lỏng cà vạt, đi thẳng vào phòng tắm.
Đan Nhất Thuần cảm thấy tâm trạng của Đàm Dịch Khiêm không tốt, cũng không
hỏi nữa, cô bước vào phòng tắm chuẩn bị sẵn áo ngủ cho Đàm Dịch Khiêm,
sau đó ngồi ở mép giường chờ Đàm Dịch Khiêm ra ngoài.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, Đàm Dịch Khiêm mặc áo ngủ bước ra ngoài.
Đan Nhất Thuần lại gần Đàm Dịch Khiêm, nhẹ giọng hỏi, "Anh và cô Hạ thế nào rồi?"
Đàm Dịch Khiêm không nói gì, mà cất bước đến phòng trẻ liếc nhìn Đàm Ngôn Tư.
Đàm Ngôn Tư ngủ rất say, nhưng không được thoải mái lắm, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Đàm Dịch Khiêm ngồi ở mép giường, có vẻ như đau lòng nhìn ngắm Đàm Ngôn Tư.
Đan Nhất Thuần từ tốn lên tiếng, "Dịch Khiêm, có một số lời ba năm này em
không dám nói ra trước mặt anh, nhưng hôm nay anh và vợ trước có hy vọng tái hợp lại, em mới muốn nói với anh...... Thật ra thì làm bác sĩ tâm
lý trị bệnh cho Ngôn Ngôn, em cũng chỉ có thể trị được phần ngọn không
trị được gốc. Hình ảnh người ‘mẹ’ của cô Hạ tuy rằng đã mờ nhạt trong
Ngôn Ngôn, nhưng ở sâu trong trí nhớ Ngôn Ngôn thì không có ai có thể
thay thế được cô Hạ. Đây cũng chính là nguyên nhân vào mỗi đêm Ngôn
Ngôn cứ khóc rống, sau khi tỉnh lại còn hô hoán gọi ‘Mẹ’ theo bản
năng...... Em nghĩ, nếu như anh và cô Hạ có thể tái hợp, chỉ cần cô Hạ ở bên cạnh Ngôn Ngôn nhiều hơn, tình trạng bây giờ của Ngôn Ngôn sẽ có
thể chữa khỏi hoàn toàn."
Đúng vậy, hai năm qua, Đàm Ngôn Tư hầu
đêm nào cũng khóc rống giật mình bốn năm lần, mỗi lần khi con bé khóc
đều tủi thân gọi "Mẹ"...... Nhưng qua hôm sau Đàm Ngôn Tư sẽ không còn
nhớ chuyện này nữa.
Cô còn nhớ rõ khi đó cô đã dùng khoảng thời
gian nửa năm mới có thể làm cho Đàm Ngôn Tư bước ra khỏi thế giới khép
kín của bé, cuối cùng cũng không khác gì những đứa trẻ bình thường khác. Nhưng trong hai năm qua, cho dù Đàm Ngôn Tư đã không còn nhớ rõ Hạ Tử
Du, cũng nhận không ra Hạ Tử Du, nhưng vào mỗi đêm Đàm Ngôn Tư vẫn khóc
lóc không ngừng bởi vì còn quyến luyến Hạ Tử Du......
Cô từng thử nhiều phương pháp để mỗi đêm Đàm Ngôn Tư có thể ngủ được yên giấc,
nhưng hai năm qua tình trạng hằng đêm khóc rống giật mình của Đàm Ngôn
Tư vẫn không hề thuyên giảm......
Trước kia cô đã từng nghĩ tới,
tình trạng của Đàm Ngôn Tư cũng có thể sinh ra di chứng sau khi bị mất
mẹ nên khép kín, bác sĩ tâm lý có thể giúp đỡ đứa bé thoát khỏi sự trầm
cảm, nhưng không thể giúp đứa bé hoàn toàn loại bỏ được sự ỷ lại vào
người mẹ trong ký ức......
Sở dĩ cô không đề cập với Đàm Dịch
Khiêm, người có thể chữa khỏi cho Đàm Ngôn Tư chỉ có Hạ Tử Du, bởi vì cô biết Đàm Dịch Khiêm vẫn còn quan tâm tới Hạ Tử Du, có điều cô cũng biết Hạ Tử Du từng làm nhiều chuyện khiến Đàm Dịch Khiêm thất vọng nên Đàm
Dịch Khiêm và Hạ Tử Du không thể tái hợp, nên cô có nói chuyện này với
Đàm Dịch Khiêm cũng vô ích.
Đàm Dịch Khiêm cứ mải miết ngắm nhìn
khuôn mặt ngây thơ của con lúc ngủ say không hề chớp mắt, bỗng dưng anh
giơ tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt mơ hồ nơi khóe mắt cho con, "Con
bé vừa khóc sao?"
Đan Nhất Thuần gật đầu, "Em dỗ mãi con bé mới
ngủ thiếp đi...... Nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần như thế lâu ngày sẽ là gánh nặng rất lớn đối với thân thể Ngôn Ngôn." Đêm không thể ngủ ngon
giấc, điều này vô cùng bất lợi đối với sức khỏe của trẻ con khi trưởng
thành.
Đàm Dịch Khiêm cúi thấp đầu hôn nhẹ lên trán Đàm Ngôn Tư, sau đó đứng dậy, môi mỏng mấp máy, "Tôi đã nói với cô ấy rồi."
Hai mắt Đan Nhất Thuần ngay lập tức trợn tròn phát sáng, "Chuyện tái hợp?"
Đàm Dịch Khiêm cũng không phủ nhận, giọng nói vẫn nhẹ nhàng lạnh nhạt, "Tôi hy vọng cô ấy suy nghĩ cẩn thận."
"Dịch Khiêm, nếu như tất cả những hiểu lầm giữa anh và cô ấy đã được gỡ bỏ,
tại sao anh còn phải cho cô ấy thời gian suy nghĩ? Em tin rằng chỉ cần
anh chân thành nói cho cô ấy biết suy nghĩ của anh, cô ấy nhất định sẽ
đồng ý cho đôi bên một cơ hội nữa."
Mặc dù Đan Nhất Thuần đã biết được Hạ Tử Du vô tình dứt khoát cắt đứt quan hệ tranh chấp với Đàm Dịch Khiêm trên tòa như thế nào, nhưng Đan Nhất Thuần vẫn luôn cho rằng đáy
lòng của Hạ Tử Du có thể cất giấu ẩn tình bất đắc dĩ. Bởi vì Đan Nhất
Thuần hiểu rõ Hạ Tử Du đã từng vì Đàm Dịch Khiêm mà trả giá rất nhiều,
Hạ Tử Du tuyệt đối không thể dễ dàng quên được Đàm Dịch Khiêm, nói cho
cùng phụ nữ trên đời này đều quá mức cố chất, giống như cô vậy......
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm nhìn về phía xa xăm, giọng nói ẩn chứa vẻ chán nán, "Cô ấy có lẽ đã có người chăm sóc rồi."
Đan Nhất Thuần nghe thấy vậy liền dễ dàng hiểu được ý nghĩa kín đáo trong
lời nói của Đàm Dịch Khiêm. Cô còn nhớ trên báo đã từng đưa tin Hạ Tử Du và Dịch Khiêm đối xử với nhau lạnh nhạt trên tòa, thì tổng giám đốc tập đoàn Trung Viễn Kim Trạch Húc luôn ở bên cạnh giúp đỡ Hạ Tử Du một tấc
không rời, nên người có thể chăm sóc cho Hạ Tử Du mà Dịch Khiêm nhắc đến rất có thể chính là Kim Trạch Húc.
----
"Được, tôi sẽ thuê chỗ này......"
"Cô Hạ, mời đi theo tôi làm thủ tục thuê phòng."
......
Bàn xong thủ tục thuê phòng với người môi giới phòng ốc ở Los Angeles,
thanh toán tiền, Hạ Tử Du thoải mái nằm trên ghế sofa của căn phòng mới
thuê.
Cô chỉ muốn tìm được một căn phòng có giá cả thích hợp lại
có thể ở gần Đàm thị, cô không ngờ cô lại may mắn thuê được căn phòng
này. Phòng trọ không chỉ cách tập đoàn Đàm thị chỉ có mười phút đi bộ,
còn sạch sẽ khang trang, điện nước nóng lạnh đầy đủ. Cô vốn nghĩ tiền
thuê chỗ này nhất định không rẻ, nhưng cô thật sự không ngờ, bởi vì cô
là người thuê đầu tiên chuyển vào đây, nên chủ cho thuê nhà dành cho cô
mức giá cực kỳ thấp. Lúc đầu cô không tin, cho đến khi người môi giới
phòng ốc đưa chìa khóa phòng cho cô, cô mới thật sự cho rằng mình đã gặp may.
Đứng dậy từ ghế sofa, đứng trước cửa sổ sát đất, cô kéo rèm cửa sổ sạch sẽ thanh nhã ra.
Cô liếc mắt là có thể nhìn thấy cao ốc Đàm thị, tòa nhà thuộc tập đoàn
Châu Á duy nhất hoạt động vững vàng ở trung tâm thành phố Los Angeles.
Đàm thị xem ra vẫn luôn duy trì phong độ phi phàm như thế.
Lúc cô đang chăm chú nhìn tòa nhà Đàm thị, thì cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Vì đây là ngày đầu tiên cô vào ở căn phòng này, cô không nghĩ có ai đó sẽ
đến tìm cô, vì vậy cô vừa nghi ngờ vừa đi ra mở cửa phòng.
Thoáng nhìn thấy bà Đàm và chị Dư đứng ở ngoài cửa phòng, Hạ Tử Du ngẩn ra.
Bà Đàm nhướng mắt liếc nhìn Hạ Tử Du, "Có thể mời tôi vào trong uống tách trà không?"
Đã nhiều năm không gặp bà Đàm, vào khi này gặp lại điều đầu tiên thoáng
qua trong đầu Hạ Tử Du chính là hình ảnh ngày đó sau khi phiên tòa kết
thúc bà Đàm đã tặng cô một cái tát......
Hạ Tử Du bỗng dưng cảm
thấy lo sợ, nhưng nghĩ đến bà Đàm đã từng chăm sóc cô khi ở trại trẻ mồ
côi, cô vẫn dùng thái độ lễ phép như trước tiếp đón bà Đàm, "Viện
trưởng, mời vào."
Chị Dư theo sau đỡ bà Đàm đi vào phòng trọ.
Bởi vì phòng trọ vẫn chưa thu xếp xong, không thể mời bà Đàm một tách trà
ngon, Hạ Tử Du vô cùng áy náy nói, "Thật ngại quá, viện trưởng, tôi vừa
dọn đến đây, chưa kịp chuẩn bị gì để tiếp đãi khách......"
Lời
của Hạ Tử Du còn chưa dứt bà Đàm đã ngắt lời, ngồi xuống chiếc ghế sofa
bà Đàm liền nói, "Không sao, tôi tới đây cũng không phải muốn uống trà
ôn chuyện với cô......" Bà Đàm vừa nói dứt lời liền liếc mắt nhìn quanh, khen ngợi không ngớt, "Mắt nhìn của chị Dư thật là tốt, giúp cô chọn
một phòng trọ thoải mái, khang trang lịch sự như vậy."
Hạ Tử Du không hiểu lời nói của bà Đàm, giật mình ngước mắt lên nhìn.
Chị Dư nhìn Hạ Tử Du nói, "Cô Hạ, ở thành phố Los Angeles chi phí đắt đỏ
này, người môi giới bất động sản làm sao có thể cho cô thuê phòng với
giá tốt như thế? Tổng giám đốc biết cô nhất định không nhận sự giúp đỡ
của ngài, nên bảo tôi liên lạc với người môi giới bất động sản sắp xếp
nhà trọ cho cô."
Hạ Tử Du chấn động, trong nháy mắt hiểu rõ tại sao hôm nay cô lại "may mắn" như thế.
Chị Dư nói tiếp, "Dĩ nhiên, chuyện này tổng giám đốc không cho phép tôi nói cho cô Hạ biết, nên tôi đã nói với bà chủ."
Hạ Tử Du vẫn im lặng.
Bà Đàm cười hỏi, "Nhìn phản ứng của cô, có lẽ là cô không cũng không biết
thuê được phòng ở tốt thế này là có liên quan với Dịch Khiêm chăng?"
Hạ Tử Du nói thật, "Tôi thật sự không biết."
Bà Đàm vỗ nhẹ vị trí bên cạnh, "Tiểu Du, cô ngồi xuống bên cạnh tôi đi, tôi muốn nói chuyện thoải mái với cô một lát."
Hạ Tử Du chần chừ đứng im tại chỗ.
Bà Đàm hỏi, "Có phải cô vẫn còn để trong lòng chuyện ba năm trước tôi đã
tát cô hay không? Thật ra khi đó tôi cũng hơi quá đáng...... Sau khi sự
việc xảy ra tôi cũng rất hối hận, tôi không nên cư xử như vậy với cô,
thù hận của đời trước tôi không nên để liên lụy đến bọn trẻ, có lẽ đây
cũng là nguyên nhân mà Dịch Khiêm vẫn luôn bất hòa với tôi."
Nghe xong lời bà Đàm nói, Hạ Tử Du chậm rãi ngồi xuống vị trí bên cạnh bà
Đàm. Thực ra, cô cũng sợ gì bà Đàm, cô chỉ không muốn mình sẽ làm cho bề trên không vui, cô vẫn luôn rất kính trọng bà Đàm.
Bà Đàm thân mật hỏi, "Nghe chị Dư nói, ba năm nay cô đều ở Male?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Làm hướng dẫn du lịch ạ."
Bà Đàm lại hỏi, "Mấy năm qua có bạn trai nào không?"
Lời nói bà Đàm chạm đến dây thần kinh mẫn cảm nhất trong lòng Hạ Tử Du,
giọng Hạ Tử Du chua chát, từ tốn nói, "Chưa gặp được người thích hợp."
Bà Đàm dường như cũng sớm đoán được Hạ Tử Du có phản ứng này, khẽ cười rồi lên tiếng nói, "Có phải trong lòng vẫn còn nghĩ đến Dịch Khiêm hay
không?"