Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 171: Làm lành



Hạ Tử Du ngồi trong quán cà phê đợi Robert thật lâu nhưng không thấy Robert trở ra, vì đang trong giờ làm việc mà xin nghỉ đi ra ngoài, nên Hạ Tử Du có phần sốt ruột liên tục nhìn đồng hồ trong quán cà phê.

Sau khi Robert biến mất hai mươi phút, Hạ Tử Du vô tình ngước mắt lên nhưng không ngờ lại nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đang bước vào nhà hàng.

Đàm Dịch Khiêm vừa bước vào ánh mắt đầu tiên liền dừng lại ở nơi Hạ Tử Du ngồi, lòng Hạ Tử Du chợt chấn động, trong đầu nhớ lại lời nói của Robert, cô yên lặng nhìn Đàm Dịch Khiêm, cuối cùng ngồi im ở tại chỗ.

Đàm Dịch Khiêm đi tới chỗ Hạ Tử Du, có lẽ do ngoại hình Đàm Dịch Khiêm quá mức gây chú ý, khiến rất nhiều khách nữ trong quán cà phê đều không hẹn mà cùng liếc nhìn anh với ánh mắt ngấp nghé.

Trong tầm mắt Đàm Dịch Khiêm dường như không hề có bất kỳ ai khác, ánh mắt anh chỉ nhìn Hạ Tử Du chăm chú.

Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm, ở đáy lòng Hạ Tử Du bỗng nhiên buồn bực, lúc này anh đang họp, sao anh lại xuất hiện ở đây?

Trước giờ Đàm Dịch Khiêm không thích xuất hiện ở nơi đông người, nên sau khi đi tới trước mặt Hạ Tử Du, anh lập tức nắm tay Hạ Tử Du nói, "Đi theo anh!"

Hạ Tử Du bị ép buộc phải đứng lên, khó xử nói, "Tôi còn đang đợi bạn."

Ánh mắt đen thẳm của Đàm Dịch Khiêm chợt ảm đạm, giọng điệu không nóng không lạnh như thường ngày, "Bạn của em không đến nữa đâu......"

Hạ Tử Du ngẩn ra một chút rồi mới phản lại. Thảo nào anh lại xuất hiện ngay lúc này, thì ra là Robert báo cho anh biết......

Vào lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh dắt đi ra khỏi quán cà phê, anh đi rất nhanh, cô vì theo không kịp bước chân của anh nên cổ tay bị anh làm đau, cô đau đến nhíu mày lại, "Đàm Dịch Khiêm, anh làm tôi đau quá......"

Đàm Dịch Khiêm quay đầu lại nhìn cô, phát hiện cô đang xoa cổ tay, ngay lập tức anh đổi sang ôm ngang eo của cô.

Hô hấp của Hạ Tử Du chợt căng thẳng, "Ối......"

Mọi người trong quán cà phê đều tập trung nhìn vào họ.

Đàm Dịch Khiêm hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, anh bồng Hạ Tử Durời khỏi quán cà phê, sau đó nhét cô vào trong xe của anh đang đỗ sát ở bên ngoài quán cà phê.

Hạ Tử Du chưa kịp ngồi dậy, Đàm Dịch Khiêm đã khởi động xe chạy đi.

Đợi đến khi Hạ Tử Du ngồi dậy thì phát hiện xe đã nhanh chóng chạy trên đường, Hạ Tử Du chợt nhớ tới lời Robert nói với cô, cô vội vàng kêu lên, "Đừng chạy nhanh quá, Dịch Khiêm......" Vì đang trong tình thế cấp bách nên cô không tự chủ mà gọi tên anh vô cùng thân mật.

Đàm Dịch Khiêm cho rằng cô đang sợ, nên từ từ giảm lại tốc độ. Thật ra thì Đàm Dịch Khiêm lái cũng không nhanh lắm, chỉ là tốc độ của xe thể thao bình thường thôi.

Nhận thấy tốc độ xe đã chậm lại, Hạ Tử Du cũng dần dần bình tĩnh đôi chút.

Xe rốt cuộc dừng lại ở gần vùng biển Los Angeles.

Hạ Tử Du hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ, ngước mắt liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm ngồi ở ghế lái.

Đàm Dịch Khiêm mở cửa xe, gương mặt điển trai lạnh lùng, môi mỏng hờ hững nói, "Xuống xe!"

Hạ Tử Du nhìn khuôn mặt của Đàm Dịch Khiêm không có chút biểu cảm nào thì trong lòng lo sợ không yên, lập tức bước xuống xe.

Gần như là ngay lúc Hạ Tử Du bước xuống xe, Đàm Dịch Khiêm đã đè cô lên cửa xe......

Nghiêng đầu qua, Đàm Dịch Khiêm bá đạo không ai bì nổi ức hiếp môi cô.

"Ưm......"

Hạ Tử Du ra sức chống cự, Đàm Dịch Khiêm liền bắt được hai tay liên tục không an phận của cô.

Hạ Tử Du trừng lớn đôi mắt nhìn anh, dần dần cơ thể mất sức xụi lơ, cuối cùng chỉ có thể hoàn toàn dựa hẳn vào thân xe ở phía sau.

Sau một lúc lâu, Đàm Dịch Khiêm mới buông cô ra, nhìn hai gò má đỏ ửng của Hạ Tử Du không chớp mắt, Đàm Dịch Khiêm hỏi, "Robert nói gì với em?"

Đôi môi Hạ Tử Du bởi vì vừa bị Đàm Dịch Khiêm hôn nồng nhiệt mà tê dại đau đớn, sau khi cô ổn định lại hô hấp, mới từ tốn nói, "Nói chuyện mà anh không muốn nói với em."

Đàm Dịch Khiêm ngay lập tức nhíu lại lông mày. Đáng chết, rốt cuộc Robert đã nói với cô những gì?

Hạ Tử Du nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thúy của Đàm Dịch Khiêm, nói nghiêm túc, "Chuyện này anh nên nói cho em biết chứ......" Anh có biết là khi cô nghe chuyện này cô thật sự lo lắng đến cỡ nào không, cũng may là bây giờ anh vẫn bình yên vô sự đứng trước mặt cô......

Robert thật sự đã nói với cô ấy?

Đàm Dịch Khiêm vịn nhẹ bả vai Hạ Tử Du, nhỏ giọng bật ra, "Bây giờ em không cần lo lắng tới chuyện này, anh sẽ......"

Giọng nói Hạ Tử Du đột nhiên nghẹn ngào, ánh mắt ngóng nhìn anh lóng lánh ngấn nước, lắp bắp, "Sao em có thể không lo lắng đây? Em đã cho rằng anh đá cửa bỏ đi là vì anh để ý chuyện đó, nhưng mà anh...... Anh không muốn để em nhìn thấy, trên người anh còn bị thương sao?"

Đàm Dịch Khiêm nhất thời giật mình, rồi anh lắc đầu.

Hạ Tử Du đột nhiên đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, lúc nàynhư thể quyến luyến lại như đau lòng tựa vào ngực Đàm Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, anh biết không? Em rất sợ anh bỏ mặc em vì nguyên nhân cơ thể em......Xin lỗi, em không biết anh bị tai nạn giao thông, may là hiện tại anh không sao......"

------

Buổi tối, tại Đàm thị.

Đàm Dịch Khiêm ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc, ung dung chờ đợi một người không muốn sống nào đó đến.

Bỗng nhiên, Robert cà lơ phất phơ đi vào phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm ngước mắt liếc nhìn người bạn tốt, khịt mũi nói, "Tai nạn giao thông, hừ, khổ cho cậu bịa chuyện dùm tôi!"

Robert ngồi đối diện Đàm Dịch Khiêm, cười nói quỷ quái, "Mặc kệ là lý do gì, tôi đã nói rồi, tối nay nhất định cậu có thể ôm em gái Tiểu Du phải không?"

Đàm Dịch Khiêm đen mặt, nhíu chặt lông mày, "Cậu cố tình sắp đặt sao?"

Robert làm bộ vô tội, "Cố tình sắp đặt gì?"

Đàm Dịch Khiêm nghiến răng nói, "Cậu biết mà!!"

Robert ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói, "Tôi biết tôi cực khổ biết bao nhiêu mới bịa ra những lời nói dối này không? Tôi chưa nói đến nỗi nghiêm trọng như thế, cậu cho rằng em gái Tiểu Du sẽ tin à? Cậu nên vui mừng bởi vì em gái Tiểu Du vẫn còn quan tâm đến cậu, nên mới có thể tin vào lời nói dối này của tôi, nếu không phải vì biết cậu gần đây chịu nhiều áp lực rất lớn, tôi còn lâu mới giúp cậu, nhìn cậu theo đuổi em gái Tiểu Du như thể con ruồi không đầu xoay vòng, vậy mới thú vị......"

Lúc này Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng buông ra lời nói, "Chuyện này nếu cậu đã nói với cô ấy như thế, thì đừng nên để lộ ra sơ hở trước mặt cô ấy, tôi không muốn cô ấy suy nghĩ nhiều."

Robert gật đầu, "Tôi biết."

"Không còn sớm nữa, cậu về đi!"

Robert trêu ghẹo nói, "Nhanh như vậy đã không thể chờ đợi muốn trở về ôm em gái Tiểu Du rồi sao?"

Đôi mắt đen nhánh của Đàm Dịch Khiêm đảo qua Robert, ánh mắt đột nhiên gian xảo quỷ quyệt, "Tôi nghe nói cậu gọi điện thoại vào phòng PR hẹn cô ấy ra ngoài?"

Robert gật đầu, "Đúng vậy? Có vấn đề gì sao?"

Đàm Dịch Khiêm nheo lại một bên mắt, "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi không thích cậu và cô ấy thân cận quá mức, sau này muốn gặp cô ấy, phải báo với tôi trước!"

Robert vuốt mũi, "Ồ, cậu ghen cũng thật khủng khiếp......Tổng giám đốc đàm, lần này cậu thật sự bị rơi vào trong tay đàn bà rồi, cậu yên tâm, tôi không hề có tư tưởng xa vời nào với em gái Tiểu Du đâu, em gái Tiểu Du ở Male ba năm cũng do tôi tận tâm tận lực chăm sóc cho cô ấy hộ cậu đó......"

Lúc này Đàm Dịch Khiêm mới thu hồi ánh mắt nham hiểm gian ác.

Robert xoay người sải bước như sao băng, lúc cất bước sắp ra khỏi phòng anh không quên nhắc nhở, "Tổng giám đốc Đàm...... Đừng quên cậu còn thiếu nợ tôi, đợi lúc thích hợp tôi sẽ đến tìm cậu đòi nợ!"

......

Sau khi Robert đi ra khỏi của chính tập đoàn Đàm thị thì gọi điện thoại cho Đan Nhất Thuần.

Một giờ sau, Robert và Đan Nhất Thuần hẹn nhau ở một quán Bar lịch sự yên tĩnh.

Đan Nhất Thuần nôn nóng hỏi thăm Robert, "Sao rồi? Dịch Khiêm và Tử Du làm lành chưa?"

Robert tự rót cho mình một ly rượu trước, nhấp một hớp sau đó mới gật đầu, "Ừ, vui vẻ rồi...... Nhưng mặc dù vui vẻ rồi, tôi cũng không để cho Dịch Khiêm sống thoải mái như vậy đâu......" Dứt lời, Robert không quên nở nụ cười quỷ quái.

Đan Nhất Thuần nhất thời khẩn trương, "Không phải anh nói với Tử Du chuyện gì khác chứ?"

Robert lắc đầu, sau đó nhìn Đan Nhất Thuần ngoắc ngoắc ngón tay.

Đan Nhất Thuần nghiêng đầu qua, Robert khẽ nói, "Tôi nói với Tử Du, Dịch Khiêm bị ‘tai nạn giao thông’ vẫn chưa khỏi hẳn, buổi tối đừng nên làm việc vất vả, lúc Dịch Khiêm nghe đến chuyện này mặt cũng hết xanh rồi lại đen......"

Biết được không có chuyện gì quan trọng, Đan Nhất Thuần chỉ cười nhẹ.

Thấy Đan Nhất Thuần thở phào nhẹ nhõm, Robert để ly rượu xuống, nghiêm túc hỏi Đan Nhất Thuần, "Cứ rút lui như vậy, cô không hối hận chứ?"

Đan Nhất Thuần xoay đầu nhìn Robert, "Gì cơ?"

Robert lại nâng lên ly rượu nhấp một hớp, "Đừng nói với tôi cô không thích Dịch Khiêm, tôi lăn lộn trong đám đàn bà, chỉ nhìn vào ánh mắt của cô thì tôi đã có thể nhìn thấu được lòng của cô rồi."

Đan Nhất Thuần căng thẳng nhíu mày, "Robert, những lời thế này anh đừng có nói lung tung, tôi không muốn để người khác nghe được rồi dẫn đến hiểu lầm."

Robert híp mắt, "Là hiểu lầm sao?"

Đan Nhất Thuần cụp mắt xuống, "Tóm lại...... Dịch Khiêm và Tử Du có thể hạnh phúc là tốt rồi!"

Robert thở dài nói, "Cô và Tử Du đều là những người phụ nữ tốt, Dịch Khiêm thật rất may mắn!"

Đàm Dịch Khiêm không bao giờ biết được, thật ra người giúp Đàm Dịch Khiêm nghĩ ra cách xoay chuyển Hạ Tử Du chính là Đan Nhất Thuần.

Thật ra Đan Nhất Thuần vẫn ở Male không đi công tác ở Milan, sau khi nghĩ ra được một cách có một không hai, vì không tiện ra mặt giúp Đàm Dịch Khiêm, nên đã nói cách làm đó cho Robert biết, một người lúc nào cũng luôn quan tâm Đàm Dịch Khiêm, chính vì vậy Robert mới từ Male bay tới Los Angeles một chuyến.

Bởi vì nhận thấy cách làm của Đan Nhất Thuần có thể giúp cho Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du hòa hợp lại, nên Robert đã dựa theo nói cho Hạ Tử Du biết.

Lúc ấy Robert nói với Hạ Tử Du như thế này ——

Ngày hôm đó, quả thật Dịch Khiêm rất tức giận nên đã đá cửa bỏ đi, nhưng cậu ấy không phải giận em, mà cậu ấy giận chính bản thân mình...... Cậu ấy tự trách khi đó cậu ấy chỉ biết lo nghĩ cho mình, nên có rất nhiều chuyện đã không đứng vào lập trường của em mà suy nghĩ, nên mới có thể gián tiếp dẫn đến việc em mất con, khiến cho cơ thể em tạo thành di chứng nghiêm trọng như vậy...... Dịch Khiêm khó chịu trong lòng mà lái xe như tên bắn trên đường, rồi vô tình đụng phải xe của người khác, trên người Dịch Khiêm có rất nhiều chỗ bị thương, nhưng nghiêm trọng nhất chính là cột xương sống, cũng may bệnh viện cuối cùng kiểm tra phát hiện bị thương có ảnh hưởng đến tuỷ sống thần kinh, mấy ngày qua cậu ấy không liên lạc với em là vì cậu ấy vẫn còn ở bệnh viện kiểm tra lại sức khỏe...... Ngày Dịch Khiêm gọi điện thoại cho em thật ra đó là ngày cậu ấy vừa mới xuất viện, cậu ấy không nói cho em biết là không muốn để em lo lắng, về phần Dịch Khiêm bảo chị Dư đi đón Liễu Nhiên, là do mẹ cậu ấy ra lệnh, lúc ấy Dịch Khiêm hoàn toàn không biết.

Hạ Tử Du nghe xong lời này thì sững sờ rất lâu.

Robert vừa nhìn thấy phản ứng của Hạ Tử Du thì biết cách của Đan Nhất Thuần nghĩ ra đã thành công rồi, nên Robert liền lập tức báo cho Đàm Dịch Khiêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.