"Tôi không cần cô...... Tại cô chiếm đoạt ba nên dì Đan mới bỏ tôi và ba.... Tôi không muốn gọi cô là “Mẹ” nữa.......”
Liễu Nhiên không ngừng giãy giụa trong ngực Hạ Tử Du, vì sợ làm Liễu Nhiên
bị thương, Hạ Tử Du bất đắc dĩ đành đưa cô bé cho người giúp việc trông.
Người giúp việc nhẹ giọng an ủi Liễu Nhiên, sau đó nhìn Hạ Tử Du lắc lắc nhẹ đầu.
Hạ Tử Du đứng ở cửa phòng trẻ, khó thở đầy đau đớn, sau đó xoay người trở về căn phòng của mình.
Cô ngồi ở mép giường, hốc mắt nhanh chóng đỏ hoe.
Tại sao đứa nhỏ nghịch ngợm của cô lại có thể căm ghét cô?
Cô biết theothời gian trôi qua, đứa nhỏ từ từ lớn lên nhất định sẽ chấp
nhận cô, nhưng mà vào lúc này nhìn dáng vẻ cự tuyệt của con bé, lòng của cô thật sự rất đau......
Cốc … cốc…..
Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa có tiết tấu.
Hạ Tử Du hốt hoảng lau nước mắt, đứng dậy mở cửa phòng.
Thấy Đàm Dịch Khiêm hết giờ làm trở về nhà, cô tươi cười thân mật, "Ông xã, anh đã về rồi."
Đi vào phòng, Đàm Dịch Khiêm để áo khoác cùng chìa khóa xe xuống, anh
nhanh chóng nhận ra quanh hốc mắt Hạ Tử Du vẫn còn chưa khô, liền nhanh
tay ôm chặt eo cô, nhỏ giọng an ủi nói, "Chuyện Liễu Nhiên em không nên
quá lo lắng..... Thời gian lâu dài tự sẽ tốt thôi."
Trước lúc lên lầu, anh cũng đã nghe người giúp việc nhắc tới chuyện cô muốn ôm Liễu
Nhiên tới phòng ăn dùng cơm nhưng lại bị con bé kháng cự.
Hạ Tử Du yên lặng rũ rèm mắt xuống, mạnh mẽ đáp, "Em hiểu, em không sao đâu."
Đàm Dịch Khiêm nghe vậy liền nói, "Anh không cho phép em cả ngày nghĩ đến
chuyện này, nếu không, về sau hãy cùng anh tới công ty."
Hạ Tử Du vội vàng từ chối, "Được, em sẽ không suy nghĩ nhiều." Cô muốn tranh thủ thời gian ở gần Liễu Nhiên nhiều hơn, cô tin tưởng chỉ cần cô cố gắng,
cuối cùng sẽ có một ngày Liễu Nhiên chấp nhận cô.
Đàm Dịch Khiêm
nghĩ không nên nói chuyện này nữa, liền nhanh chóng chuyển để tài, "Được rồi, bây giờ anh có một chuyện quan trọng muốn nói với em......"
Hạ Tử Du tò mò, "Chuyện gì vậy?"
Lúc này Đàm Dịch Khiêm đóng cửa phòng lại.
Cô thấy anh đóng cửa phòng lại, lập tức đoán được “Chuyện quan trọng” mà anh nhắc tới thực ra không phải chuyện đứng đắn.
Cô cảnh giác nhìn Đàm Dịch Khiêm, "A...... Em đói rồi, em đi xuống dùng cơm đây."
Đàm Dịch Khiêm nhanh tay ôm cô vào trong ngực, hơi thở nóng rực phả vào cổ cô, "Chồng em cũng đang đói bụng......"
Nghe được một câu hai nghĩa của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du xấu hổ lung túng
nói, "Sao lại có người như thế…." Ngay giữa trưa bỏ làm trở về, lại có ý đồ bất chính.
Đàm Dịch Khiêm bế ngang Hạ Tử Du lên, bởi vì sự
kích động của cơ thể mà hô hấp hỗn loạn, cúi đầu khàn tiếng nói, "Đừng
làm ồn, bây giờ sẽ nói chuyện đàng hoàng với em."
Bị ai đó đè lên trên, cô trợn tròn mắt nhìn anh. Anh còn có thể nói loại chuyện này là chuyện đàng hoàng được sao?
Đàm Dịch Khiêm nhướn mày, "Em muốn có đứa nữa, đây chẳng lẽ không đúng là chuyện đàng hoàng sao?"
Hạ Tử Du nhất thời cứng họng. Á...... Ngày hôm qua cô đã đi bệnh viện kiểm tra cơ thể, bác sĩ nói cô bây giờ có thể thử có thai, nhưng một khi
mang thai nhất định phải cẩn thận, bác sĩ cũng sẽ thường xuyên quan sát
tình trạng khi cô mang thai, bảo đảm cơ thể của cô có thể chấp nhận
được, nên lúc này anh mới có thể tìm được lý do chính đáng như vậy.
Tính ra, anh rời xa cô hơn hai tháng, mà mấy đêm nay bởi vì cô lo lắng nửa
đêm Liễu Nhiên ngủ không ngon nên đi qua phòng cùng với Liễu Nhiên, quả
thật cô cũng không ngờ rằng anh......
Ngay lúc này, cô chợt nghe được tiếng "lạch cạch" phát ra, nút áo trên áo cô rơi xuống đất sau tiếng đó.
Cô không thể không công nhận, nhìn ai đó áo mũ chỉnh tề đến đâu đi nữa thì đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi!
----
Tất cả người giúp việc đều đang đợi họ dùng cơm trưa, mà họ lại đang trong
phòng trên lầu triền miên ân ái đến làm trễ cả giờ ăn trưa.
Lúc Hạ Tử Du được tha bổng, đi theo Đàm Dịch Khiêm xuống lầu đã là 3 giờ chiều.
Tinh thần anh sáng láng quay lại vui vẻ hôn má cô một cái trước khi đi đến công ty.
Sau khi anh đi, cô ở lại ngồi ăn cơm bù lại thể lực đã bị anh tiêu hao gần hết.
Dùng xong bữa trưa, Tử Du định đi lên phòng với Liễu Nhiên lúc này đang ngủ
trưa thì đúng lúc ấy có một người giúp việc bước vào thông báo với cô,
"Cô chủ, bên ngoài có vị ông Kim nói muốn gặp cô."
Ông Kim?
Trạch Húc!
Nghĩ tới khả năng này, Hạ Tử Du vội vàng nói, "Cô mời anh ấy vào đi!"
"Vâng."
Chỉ một lát sau, người giúp việc dẫn Kim Trạch Húc đi vào biệt thự.
Hạ Tử Du vui sướng kêu, "Trạch Húc!"
Kim Trạch Húc nhìn cô cười một tiếng, "Tử Du, đã lâu không gặp."
Hai người ngồi trên ghế sofa, đợi người giúp việc dâng trà, Kim Trạch Húc
từ tốn lên tiếng, "Nhìn tình trạng hiện nay của em, em hẳn là rất hạnh
phúc thì phải?"
Hạ Tử Du vội vàng giải thích, "Trạch Húc, thật ra thì ngày đó ở hội sở em và Dịch Khiêm thật sự không phải như anh nghĩ......"
Nhắc đến đây, đáy mắt anh nhanh chóng xẹt qua tia đau đớn, "Nhưng em vẫn trở lại bên cạnh anh ta, hôm nay còn gả cho người ta."
"Em......" Hạ Tử Du trong lúc nhất thời không biết nên trả lời Kim Trạch Húc như thế nào
Kim Trạch Húc nhẹ dài một tiếng, "Thì ra là em có thể dễ dàng quên hết những đau khổ mà Dịch Khiêm đã từng gây ra cho em......"
Hạ Tử Du chậm rãi rũ mắt xuống, sự đau đớn ấy ở đáy lòng cô chưa từng
quên, nhưng mà, cô lựa chọn một lần quên đi những đau đớn đó, yên lặng
mấy giây, cô kiên định trả lời, "Bởi vì em yêu anh ấy."
Kim Trạch Húc bất đắc dĩ đáp, "Anh biết không thay đổi được tâm tư của em dành
cho anh ta, em lựa chọn Dịch Khiêm cũng như xác định sẽ tin tưởng anh
ta...... Anh chỉ muốn hỏi em, em có biết chuyện giữa Dịch Khiêm với Nhất Thuần không?"
Hạ Tử Du đột nhiên ngước mắt nhìn anh, "Hả?"
Kim Trạch Húc nhíu lông mày, trầm trọng nói, "Nhìn vẻ mặt của em, dường như em không biết gì cả."
Hạ Tử Du nghe vậy liền nhíu mày.
Kim Trạch Húcnói chậm rãi tiếp, "Nhất Thuần có con với Dịch Khiêm, em có biết không?"
Thân thểHạ Tử Du ngay lập tức chấn động mạnh, đôi mắt trợn to.
Kim Trạch Húc nói tiếp, "Nhưng mà em có thể yên tâm, Đàm Dịch Khiêm đã sai
người bỏ đứa bé của cô ấy, ngay lúc này Nhất Thuần cũng đã bị Đàm Dịch
Khiêm buộc rời khỏi Los Angeles......"
Cô càng nhíu mày chặt hơn nữa, "Em không hiểu anh đang nói gì......"
Anh thở dài, vịn nhẹ bả vai Hạ Tử Du, nhẫn nại giải thích, "Em không hiểu
là vì Đàm Dịch Khiêm chỉ giấu chuyện này với em, anh bảo đảm mọi người
bên cạnh em đều biết chuyện này...... Tử Du, anh thật sự lo lắng cho em, em khăng khăng chỉ yêu có người đàn ông đó, nhưng em có hiểu hết về anh ta hay không? Anh ta đã kết hôn với em rồi, nhưng anh ta lại có con với Đan Nhất Thuần, vậy chuyện này phải giải thích như thế nào?"
Hạ
Tử Du nghe vậy dùng sức tránh khỏi Kim Trạch Húc, "Anh nói bậy, Dịch
Khiêm đã giải thích với em, anh ấy và Đan Nhất Thuần thực ra chẳng có
quan hệ gì hết......"
Kim Trạch Húc cao giọng nói, "Không có quan hệ mà hai người họ lại có con với nhau sao?"
Sắc mặt Hạ Tử Du đã tái nhợt, liên tục xua tay, "Nhất Thuần đúng thật là có mang thai, nhưng đứa bé đó là con của cô ấy với bạn trai......"
Nghe cô giải thích, anh hừ lạnh một tiếng, "Đàm Dịch Khiêm giải thích với em như vậy mà em cũng tin được hả? Em cứ đi tìm hiểu một chút thì sẽ rõ,
Đan Nhất Thuần vốn không có bạn trai nào cả, cô ta luôn yêu thầm có mỗi
Đàm Dịch Khiêm mà thôi!!"
Vẻ mặt Hạ Tử Du sững sờ, "Không thể nào, Đan Nhất Thuần không thể yêu Dịch Khiêm......"
Kim Trạch Húc khẳng định thẳng thừng, "Nếu Đan Nhất Thuần không yêu Đàm
Dịch Khiêm thì sẽ không ở lại bên cạnh anh ta tận ba năm, càng sẽ không
gần như đi đến hôn nhân với Đàm Dịch Khiêm!"
Hạ Tử Du lúc này
thực sự hoang mang. Thoảng qua trong đầu cô chính là thời gian Đàm Dịch
Khiêm bỏ đi, hình ảnh ấm áp của anh và Nhất Thuần cùng nhau dùng cơm
trong nhà hàng, còn có giọng nói vô cùng thân thiết của Nhất Thuần nhắc
tới đứa bé với Dịch Khiêm vang qua điện thoại......
Cô không loại người qua loa, cũng từng có nghi ngờ về chuyện này, nhưng sau đó Đàm
Dịch Khiêm cũng đã giải thích rõ với cô, cô đã lựa chọn tin tưởng anh,
lúc này không nên lại đi nghi ngờ.
Suy nghĩ một lát, Hạ Tử Du tỉnh táo lại nói, "Em tin tưởng Nhất Thuần, cũng tin tưởng Dịch Khiêm."
Kim Trạch Húc lo lắng nói, "Tử Du, hôm nay anh tới không để phá hỏng cuộc
sống hạnh phúc bây giờ của em, anh không muốn thấy em bị lừa dối như một kẻ ngốc, Đàm Dịch Khiêm nếu đã có quan hệ với Đan Nhất Thuần thì sẽ
không có tư cách để có được em, em nên nhận rõ sự thật này."
Hạ
Tử Du nhìn dáng vẻ quan tâm giống như ngày trước của Kim Trạch Húc,
nhanh chóng rơi vào yên lặng, bỗng dưng, Hạ Tử Du ngước mắt nhìn anh,
hỏi ngược lại, "Trạch Húc, trước hết anh hãy nói cho em biết, làm sao
anh biết chuyện này?"
Kim Trạch Húc nói thật, "Chuyện này là do
Đường Hân biết được từ Đàm Tâm, Đường Hân sợ em bị tổn thương nên mới
nói cho anh biết. Sau khi biết em và Đàm Dịch Khiêm đã kết hôn, anh
không nghĩ sau này sẽ còn gặp lại em nữa, dù sao em và anh ta đã từng
hiểu lầm bao nhiêu lần hầu hết đều liên quan tới anh, nhưng anh không
thể nào tin tưởng Đàm Dịch Khiêm được. Em không biết, anh ta vốn không
để cho anh gặp em, trước đó em có gọi điện thoại cho anh, nhưng mà anh
chẳng nhận được lần nào, tất cả đều là bởi vì Đàm Dịch Khiêm nhúng tay
cản trở. Đàm Dịch Khiêm thậm chí đã cảnh cáo anh không được đến gặp
em...... Tử Du, cuộc đời này người anh quan tâm duy nhất chỉ có mình em, Đàm Dịch Khiêm quá thâm hiểm, anh ta hoàn toàn không thích hợp với một
người đơn thuần thiện lương như em, nhưng ông trời đã an bài cho hai
người đến với nhau, anh thật sự không muốn em lại bị bất kỳ sự tổn
thương nào nữa, anh mong rằng em có thể học được cách tự bảo vệ mình, ít nhất đừng có nhẹ dạ cả tin như vậy.....