"Vịt con xấu xí rất tự ti, nó rất hâm mộ người khác có bộ lông vũ xinh đẹp,
cho nên nó trốn ở góc phòng len lén khóc thút thít...."
Đọc truyện cổ tích tới đây, Hạ Tử Du phát hiện con gái tinh nghịch của cô đã ngủ rồi.
Nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Liễu Nhiên, đặt nên trán con gái một nụ hôn, lúc này Hạ Tử Du mới rời khỏi phòng trẻ.
Trở lại phòng mình, Hạ Tử Du mang trong lòng tâm sự nặng nề thở dài một
hơi, trong đầu lại một lần nữa thoảng qua tin tức trên tờ báo hôm nay.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao “Trung Viễn” lại một lần nữa cạnh tranh thất bại?
Đúng lúc Hạ Tử Du vẫn đang suy nghĩ, ngoài cửa phòng cô truyền tới một trận tiếng gõ cửa nhẹ.
Tối nay Đàm Dịch Khiêm sẽ về, nhưng Đàm Dịch Khiêm ra vào phòng này trước
nay chưa hề có thói quen gõ cửa, trong lòng cứ đinh ninh là người giúp
việc, vẻ mặt hoảng hốt Hạ Tử chạy ra mở cửa phòng.
Nhưng, trong lúc bất ngờ này, Hạ Tử Du còn chưa nhìn rõ mặt người tới đã bị người đó dùng hai cánh tay rắn chắc ôm lấy....
"A!"
Bị ném lên giường, Hạ Tử Du thở nhẹ một tiếng, vừa được nhìn thấy rõ khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, đôi môi đỏ mọng cũng đã bị anh chiếm
lĩnh.
"Ưm...."
Cơ thể Đàm Dịch Khiêm rõ ràng là đã bị đè
nén đến khô nóng suốt mấy ngày hôm nay, nên vào giờ phút này không thể
kiềm chế được nữa đã bùng nổ, lúc hôn Hạ Tử Du giống như cuồng phong
cuốn lấy, hận không thể nuốt chửng Hạ Tử Du vào bụng.
Hạ Tử Du
gần như ngạt thở, vỗ nhẹ lên sống lưng của Đàm Dịch Khiêm đang áp chế
trên người cô, hô hấp rối loạn gọi, "Dịch Khiêm...."
Qua một hồi
lâu, Đàm Dịch Khiêm mới buông Hạ Tử Du ra, dục vọng hừng hực như muốn
thiêu từ trong đôi mắt đen láy của anh chứng tỏ giờ phút này anh đã
không còn nhiều tính nhẫn nại nữa, hơi thở nóng rực của anh hòa vào hơi
thở của cô, anh áp chế sự kích động của mình xuống, khàn khàn hỏi, "Vợ
yêu, có nhớ anh không?"
Hai tay Hạ Tử Du chống đỡ ở lồng ngực anh, "Có...."
Đàm Dịch Khiêm hài lòng cúi đầu cắn nhẹ vào cánh môi cô một cái, sau đó vén lên vạt áo của cô.
Nửa người dưới cảm thấy lành lạnh, Hạ Tử Du theo bản năng co hai chân lên,
cô kháng cự, "Đừng như vậy, em có lời muốn nói với anh...."
Tinh
trùng đã lên tới não, Đàm Dịch Khiêm căn bản không còn nhẫn nại nghiêm
túc nói chuyện với Hạ Tử Du, giọng nói của anh càng lúc càng khàn khàn
nặng nề: "Muốn gì chờ một chút hãy nói." Dứt lời liền vén váy của Hạ Tử
Du lên tới tận eo.
Hạ Tử Du chống đẩy đầu Đàm Dịch Khiêm đang vùi trên cổ cô, không ngừng lắc đầu gọi: “Dịch Khiêm.......”
Hạ Tử Du không phối hợp làm Đàm Dịch Khiêm cuối cùng cũng phải ngồi dậy,
chăm chú ngắm nhìn Hạ Tử Du, khuôn mặt điển trai hiện lên dáng vẻ chưa
được thỏa mãn dục vọng.
Hạ Tử Du vội vàng sửa sang lại quần áo rồi ngồi dậy, ậm ờ nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm phiền não nới lỏng cà vạt, cố gắng duy trì lý trí nói, "Nói đi."
Hạ Tử Du do dự dời đến bên người Đàm Dịch Khiêm, trong đầu nhớ lại tờ báo
hôm nay nhìn thấy, cô nhỏ giọng hỏi, "Ông xã, chúng ta bây giờ đã là vợ
chồng, chuyện gì cũng nên thẳng thắn với nhau đúng không?"
Đôi mắt Đàm Dịch Khiêm hơi nheo lại, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt lúc này của cô.
Hạ Tử Du ôm chặt cổ Đàm Dịch Khiêm, nhỏ giọng hỏi, "Mấy ngày nay anh đều ở Newyork sao?"
Đàm Dịch Khiêm nhận ra sự cẩn thận có mục đích của Hạ Tử Du cố, vì vậy anh
ôm Hạ Tử Du vào lòng, nhẹ giọng hỏi, "Em muốn biết chuyện gì?"
Hiện tại Hạ Tử Du rất muốn hỏi chuyện trên báo chí, nhưng lúc này đối mặt
với ánh mắt dịu dàng của Đàm Dịch Khiêm thì cô lại không có dũng khí mở
miệng....
Anh cũng đã giải thích qua với cô, cô nên tin tưởng
anh.... Nếu như bây giờ cô hỏi chuyện này, cô sợ anh sẽ tức giận giống như lần trước.
Trong lòng suy nghĩ một lát, cô rất tự nhiên nói
sang chuyện khác, "À.... Không có, em chỉ muốn hỏi một chút, mấy ngày
nay anh ở Newyork có nhìn lung tung mấy cô em trẻ đẹp hay không?”
Trên thực tế, Đàm Dịch Khiêm đã nhìn ra sự chuyển đổi cảm xúc trong đáy mắt
Hạ Tử Du, anh cười khẽ, "Chỉ muốn hỏi điều này sao?"
Hạ Tử Du
nghiêm mặt nói, "Điều này rất quan trọng.... Chồng em đẹp trai như thế,
lỡ như có người thừa dịp em không có ở đó ngấp nghe nhan sắc chồng em
thì làm thế nào?"
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười, sau đó ôm Hạ Tử Du để cô ngồi lên đùi mình.
Hạ Tử Du có thể cảm nhận rất rõ nguồn nhiệt nóng bỏng và cứng rắn ở nơi
nào đó đang để ngay bụng cô.... Hạ Tử Du nhất thời thấy ngượng ngùng vô
cùng.
Đàm Dịch Khiêm ôm lấy Hạ Tử Du, nhẹ nhàng gặm cắn vành tai trắng nõn của Hạ Tử Du, hơi thở nóng rực bao phủ bên tai của cô nhẹ
giọng hỏi: “Đã cảm nhận được sao?”
Gương mặt Hạ Tử Du trong giây lát như trứng tôm luộc chín, "Đồ đáng ghét...." Cô xấu hổ giãy giụa.
Ngay một giây sau anh đặt cô ở dưới thân mình, hơi thở rối loạn nói: “Bây
giờ anh có thể nói cho em biết, ở Newyork anh không có nhìn lung tung
những cô gái khác...........”
Dần dần, quần áo vung vãi rơi xuống đất.
Hạ Tử Du cuối cùng cũng rút ra được bài học kinh nghiệm, đó là không phải
đề tài nào cũng có thể lôi ra nói bừa, trong từng trường hợp, cũng phải
xem tâm tình của đối phương..........
....
Sau trận hỗn độn, Hạ Tử Du thở hổn hển mệt đến vô lực nằm trong ngực Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm hôn lên mái tóc Hạ Tử Du, dịu dàng hỏi, "Muốn đi tắm không?"
Hạ Tử Du tức giận trợn mắt nhìn anh một cái, cô bây giờ ngay cả hơi sức để rời giường cũng không có....
Đàm Dịch Khiêm cười một tiếng, "Anh bế em đi?"
Hạ Tử Du vung đôi bàn tay trắng như phấn đánh nhẹ vào lồng ngực Đàm Dịch Khiêm, khuôn mặt đỏ bừng, "Anh còn cười em!"
Khóe môi Đàm Dịch Khiêm hơi nhếch lên, "Tốt nhất em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi pha nước tắm, đợi chút nữa sẽ bế em đi tắm."
Thấy Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, Hạ Tử Du vội vàng vòng tay ôm cứng lấy hông của anh.
Đáy mắt Đàm Dịch Khiêm thoáng qua một tia giảo hoạt, "Sao thế?"
Thấy dáng vẻ anh như có chút hăng hái, cô lập tức cau mày, "Đừng có ham..... Em chỉ là có chuyện muốn nói với anh.”
Dục vọng cơ thể đã được giải tỏa, tâm tình Đàm Dịch Khiêm trở nên vô cùng
tốt, anh cúi người xuống, hai tay chống ở hai bên cơ thể Hạ Tử Du, dịu
dàng hỏi, "Chuyện gì?"
Hạ Tử Du quây lấy chăn ngồi dậy, cả người
tựa vào đầu giường, cô liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đàm Dịch Khiêm
muốn nói lại thôi.
Đàm Dịch Khiêm cúi đầu chạm khẽ lên cánh môi cô một cái, ".... Anh đang nghiêm túc nghe em nói."
Hạ Tử Du chậm rãi nói, "Robert hôm qua tới tìm anh."
Hạ Tử Du không chớp mắt nhìn phản ứng trên khuôn mặt Đàm Dịch Khiêm, nhỏ
giọng nói, "Anh ấy nói với em một số chuyện liên quan đến Nhất
Thuần...."
Đàm Dịch Khiêm nhẹ giọng trả lời một câu, "Ừ."
Hạ Tử Du nhích người sát vào đầu giường, dè dặt cẩn thận nói, "Robert nói
với em, anh ấy đi Pháp tìm Nhất Thuần nhưng phát hiện ra Nhất Thuần
không có ở Pháp.... Ba mẹ Đan Nhất Thuần và Robert đều không thể liên
lạc được với Nhất Thuần, Robert rất lo lắng, anh ấy tìm mọi cách cũng
không tra được hành tung của Nhất Thuần, anh ấy nói chỉ có anh mới có
thể tìm được Nhất Thuần."
Đàm Dịch Khiêm liền thu lại hai tay
chống ở bên người Hạ Tử Du, khuôn mặt anh khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng như trước, lập tức đứng thẳng người dậy.
Hạ Tử Du đã sớm đoán
được Đàm Dịch Khiêm sẽ có phản ứng như vậy, cô giữ chặt cánh tay Đàm
Dịch Khiêm, nghiêm túc nói, "Dịch Khiêm, bất kể như thế nào Nhất Thuần
cũng từng giúp đỡ chúng ta, chúng ta cũng không hy vọng cô ấy xảy ra
chuyện mà, huống chi Robert rất lo lắng cô ấy...."
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Chuyện của cô ấy chẳng liên quan đến chúng ta."
Hạ Tử Du lắc nhẹ cánh tay Đàm Dịch Khiêm, khẩn cầu gọi, "Dịch Khiêm...."
Khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm vẫn lạnh lùng, sau một lúc trầm ngâm
lên tiếng nói không mang theo chút độ ấm nào: “Anh không muốn em năn nỉ
anh vì người không hề liên quan đến chúng ta.”
Hạ Tử Du bước đến sau lưng Đàm Dịch Khiêm, từ phía sau ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, năn nỉ nói, "Ông xã, coi như anh giúp Robert một chút đi, em tin rằng những năm
tháng trước đây anh ấy cũng chưa từng có cầu xin anh bất cứ chuyện
gì...."
....
Tuy rằng ngoài mặt Đàm Dịch Khiêm vẫn không có cho Hạ Tử Du ngay câu trả lời, nhưng Hạ Tử Du biết cô đã thành công.
------
Sáng sớm hôm sau.
Trong phòng ăn, Liễu Nhiên ngồi ở trên đùi Đàm Dịch Khiêm, cầm bộ đồ ăn trong tay, vừa dùng cơm vừa ngây thơ thật thà kể lại một số chuyện, "Ba à,
mấy ngày nay mẹ đều ngủ cùng với con...."
Hạ Tử Du đang vùi đầu
dùng bữa sáng, đột nhiên nghe con gái nhắc tới chủ đề này, Hạ Tử Du theo bản năng ngước mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm một cái, mơ hồ nhìn thấy trong
đáy mắt Đàm Dịch Khiêm có vài phần thỏa mãn, Hạ Tử Du lúng túng giải
thích, "Làm gì có à.... Còn không phải là lo lắng cho con nghịch ngợm cả tối khi ngủ hay đá chăn sao.”
Liễu Nhiên đáng yêu nhìn Hạ Tử
Du, nghi ngờ nhíu mày, "Nhưng mà buổi tối ba ngủ đâu có đá chăn, tại sao mẹ cũng muốn mỗi tối đều ngủ chung với ba chứ?" Liễu Nhiên nhắc tới đề
tài này thật ra là do mấy đêm nay con bé đã quen ngủ cùng Hạ Tử Du, mà
tối hôm qua không có Hạ Tử Du ở bên cạnh nên Liễu Nhiên cảm thấy không
quen.
Hạ Tử Du nhất thời không biết nói gì, "Hả...."
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm ẩn chứa nổi lên chút ý cười, ung dung chờ đợi Hạ Tử Du giải thích như thế nào với con gái.
Hạ Tử Du tức giận trợn mắt liếc nhìn Đàm Dịch Khiêm, bĩu môi nói, "Mẹ mới
không muốn ngủ chung với ba con nha.... Liễu Nhiên, tối nay mẹ sẽ tiếp
tục ngủ với con."
Ngay lập tức trên gương mặt anh tuấn của Đàm Dịch Khiêm hiện lên ba đường
vạch ngang, anh không thể ung dung nữa giải thích với con gái, "Liễu
Nhiên, thật ra ba mẹ là mỗi tối phải ngủ cùng với nhau...."
....
Đưa mắt nhìn theo Đàm Dịch Khiêm lái xe rời đi, tất cả các nét trên gương mặt Hạ Tử Du đều tràn đầy hạnh phúc.
Liễu Nhiên chạy tới, ôm lấy bắp đùi Hạ Tử Du làm nũng mè nheo nói, "Mẹ, con muốn đi vườn hoa chơi...."
Hạ Tử Du thu hồi ánh mắt đang nhìn theo bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm, cô ôm lấy Liễu Nhiên nói: “Được.”
Hạ Tử Du đang định đưa Liễu Nhiên đi vườn hoa chơi, thì lúc này giọng nói người giúp việc vang lên sau lưng Hạ Tử Du, "Cô chủ!"
Hạ Tử Du xoay người, "Ừ?"
Người làm nói, "Cô có điện thoại, là ông Kim."
Hạ Tử Du sửng sốt một chút, gật đầu, "Được."
Đưa Liễu Nhiên cho người giúp việc, Hạ Tử Du không quên dặn dò, "Liễu
Nhiên, mẹ đi nghe điện thoại, đợi chút nữa sẽ trở lại vườn hoa với
con.... Bác sĩ nói con không thể chơi đến đổ nhiều mồ hôi, như vậy rất
dễ ngã bệnh, con ngoan ngoãn chờ mẹ trở lại, biết không?"
Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."
Ngay sau đó Hạ Tử Du đi vào phòng nhận điện thoại của Kim Trạch Húc.
"Tử Du!"
"Phải, là em."
Giọng Kim Trạch Húc nặng nề nói, "Anh mới vừa xuống máy bay, rất xin lỗi vì
em gọi mấy cuộc điện thoại anh đều không nhận được...."
Hạ Tử Du
vội vàng nói, "Đừng nói chuyện khách sáo với em như vậy, em rất lo lắng
cho anh, báo chí nói anh không giành được hạng mục ở Manchester, chuyện
này rốt cuộc là thế nào?"
Kim Trạch Húc chậm rãi thở dài, chán
chường nói, "Anh đã rất cố gắng, nhưng mà, em cũng biết, tranh giành lợi ích trên thương trường ai có thể nói trước chính xác được, ‘Đàm thị’
thắng ‘Trung Viễn’ giành được hạng mục này cũng là dễ hiểu, chỉ trách
bản thân anh không có năng lực."
"Trạch Húc...."
Hạ Tử Du
còn muốn hỏi thêm điều gì, nhưng Kim Trạch Húc đã cắt lời, "Tử du, không cần lo lắng cho anh, tranh giành lợi ích trên thương trường anh hiểu
rõ, anh chỉ là tức giận mình không thể bảo vệ được “Trung Viễn” do một
tay ba nuôi sáng lập ra.... Tổng giám đốc Đàm đã nhắc nhở anh lần nữa,
anh nghĩ từ nay về sau cũng không thể liên lạc với em, không phải bởi vì anh sợ, mà anh không muốn Tổng giám đốc Đàm hiểu lầm giữa chúng ta có
gì đó............ Tốt nhất em hãy bảo trọng, chúc em mãi mãi hạnh
phúc.”
Hạ Tử Du còn chưa kịp nói thêm được điều gì, Kim Trạch
Húc đã kết thúc cuộc trò chuyện, lúc Hạ Tử Du gọi điện thoại lại cho Kim Trạch Húc thì điện thoại đã không cách nào liên lạc được.